"Thà mất mặt còn hơn mất mạng!"
Sáu người bọn họ tạo thành một đội, giết không biết bao nhiêu nguyên thú cấp sáu, hắn ta sớm đã nghe qua uy danh của Tần Ninh rồi.
Nhưng ngờ đâu người này mạnh đến thế! Đến Tiểu Đế Tôn nhị phẩm còn không phải đối thủ của hắn nữa.
Sao mà yêu nghiệt quá vậy hả! Tần Ninh mà muốn cướp điểm của bọn họ thì chỉ còn cách giết họ.
Sáu người chết chắc! Trong lúc nhất thời, sáu người cãi qua cãi lại như sắp đánh nhau tới nơi.
"Đủ rồi, im lặng!"
Lúc này, Tần Ninh nhíu mày trầm giọng quát một tiếng.
Sáu tên này cứ lải nha lải nhải, chẳng chịu để yên, ồn ào chết đi được.
"Tất cả cút đi".
Tần Ninh tìm một tảng đá cách bờ sông không xa, đi qua rồi ngồi xuống.
Sáu bóng người ướt như chuột lột lên bờ, bước từng bước tới gần Tần Ninh, không dám thở mạnh.
"Tần công tử!"
Liễu Nghênh quỳ phịch xuống đất, khóc lóc ỉ ôi: "Bọn ta không biết là ngài nên lỡ đắc tội ngài, tội đáng muôn chết, xin ngài tha cho bọn ta một mạng!"
"Đúng đấy ạ, đúng đấy ạ...", mấy người khác cũng vội vàng xin tha mạng.
Còn Tả Hạo thì ngược lại, vẻ mặt hắn ta đầy kiêu ngạo.
"Ngươi không sợ chết à?"
Tần Ninh thẳng thừng hỏi.
Tả Hạo nghe vậy bèn quỳ phịch xuống đất, bực bội đáp: "Sợ!"
Tần Ninh nở nụ cười ngán ngẩm nhìn sáu người này.
Thật ra tên Tả Hạo này quá sĩ diện, ngoài miệng nói muốn cướp điểm của hắn nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện giết người.
Tần Ninh cũng chưa hề muốn đuổi cùng giết tận.
"Sáu người các ngươi đều có cảnh giới Tiểu Đế Tôn và đến từ Cửu Nguyên đan tông, ta sẽ hỏi các ngươi vài câu, trả lời tốt thì tha các ngươi tội chết".
Nghe vậy, Tả Hạo, Liễu Nghênh và bốn người kia đều mừng rỡ ra mặt.
"Khi xưa Cửu Nguyên đan tông được thành lập bởi Trần Nhất Mặc nhưng với quy mô rất nhỏ, Dịch Hàn Ngọc là đại đệ tử của Trần Nhất Mặc, thúc đẩy Cửu Nguyên đan tông lớn mạnh. Ta hỏi các ngươi, Dịch Hàn Ngọc cũng là tông chủ hiện tại của các ngươi có gì khác thường trong ba, bốn vạn năm trước không?"
Câu hỏi này làm mấy người Tả Hạo, Liễu Nghênh tròn mắt nhìn nhau.
"Tần công tử, tông chủ là Chí Cao Đế Tôn, lại còn là đan sư bậc nhất Cửu Nguyên Vực, bọn ta rất hiếm khi được gặp..."