Đại lục Bắc Thương xuất hiện một Sát Trường Sinh vô địch cái thế.
Thiên địa có thần bất hủ!
Ta tự Trường Sinh bất diệt!
Đây là lời tự thuật ngang ngược cỡ nào chứ?
Mà Cửu U Đại Đế của Cửu U đại lục năm đó cũng là nhân vật lớn ngạo thị quần hùng.
Thậm chí Cửu U Đại Đế sau khi rời khỏi Cửu U đại lục cũng đã sáng tạo rất nhiều truyền thuyết.
Họ Tần!
Không lẽ...
Sắc mặt Hạ Tịch Lâm mang chút do dự.
“Họ Tần thì làm sao?”, Hạ Kiều Minh lúc này cố chống đỡ, hừ nói.
Bốp!!!
Lại một cái tát thanh thúy vào lúc này vang lên.
Gương mặt Hạ Kiều Minh lúc này sưng lên, dính dấu tay.
“Chả làm sao, ta chỉ tát ngươi một cái mà thôi!”
Mặc Thiên Tử lạnh nhạt đáp.
Phảng phất như việc tát một vị cảnh giới Hóa Thần bát chuyển là vô cùng dễ dàng, tầm thường vậy.
Lúc này, tất cả im lặng.
Mặc Thiên Tử nhìn Tần Ninh, cười hì hì.
“Tần tiểu gia, được chứ?”
“Lanh cha lanh chanh!”
Tần Ninh liếc Mặc Thiên Tử, từ từ nói: “Xem ra ông sống mấy vạn năm cũng không uổng, có điều, so với tổ tiên Mặc gia thì ông còn kém xa”.
Mặc Thiên Tử cười run run, không nói nhiều.
Tổ tiên Mặc gia là Sát Trường Sinh, có thể nói là người đứng số một của đại lục Bắc Thương từ xưa đến nay.
Ông ta làm gì có tư cách so sánh chứ!
“Bớt làm mấy chuyện lanh chanh này lại, ông bảo Cửu U Đại Đế và ta đều mang họ Tần, sao không nói ta chính là Cửu U Đại Đế chuyển thế luôn đi?”
Tần Ninh nhìn về nhóm Hạ Tịch Lâm.
“Tam đường vốn chiếm vị trí chủ đạo của thư viện Thánh Hiền, mỗi đường đều cực kỳ quan trọng”.
“Trường Sinh đường tuy xuống dốc, nhưng sự tồn tại của Trường Sinh đường lại đảm bảo cho thư viện Thánh Hiền các người không bị mất đi căn cơ”.
“Một hai bày ra cái dáng vẻ ngu ngốc, đè ép Trường Sinh đường, các người đang tự hủy bỏ căn cơ của mình đấy!”
Lời này nói ra, nhóm người Hạ Tịch Lâm, Hạ Kiều Minh và Đỗ Uyên đều cảm thấy ngại ngùng.
Vốn là định đến dạy dỗ người ta, cuối cùng lại bị Tần Ninh này chỉ mặt mắng mỏ, nhưng quan trọng là không thể nào cãi lại.
Ai mà biết Tần Ninh này rót thuốc mê gì cho ông già mạnh mẽ kia, khiến ông ta nói gì nghe nấy.