La Vân Không lại vội vàng nói: "Mặc dù thời gian tiên sinh và Vân Không gặp nhau ngắn ngủi, thế nhưng lại dạy bảo Vân Không, thời gian mặc dù ngắn, nhưng đã đủ để Vân Không hưởng thụ cả đời, đây là ơn lớn, suốt đời Vân Không khó quên".
"Đứng lên đi!"
Tần Ninh chậm rãi nói.
Mà lúc này, Trần Nhất Mặc ở một bên u oán đi đến bên cạnh Tần Ninh, nhìn sư phụ mình, không nói một lời.
Sư phụ thể hiện trước mặt người ta đã đạt đến cảnh giới cực lớn rồi, không, là cảnh giới viên mãn chứ.
Nhìn vẻ mặt cực kỳ chấn động của đám người La Vân Không, La Vĩnh Binh, cùng với mấy người Cố Minh Thành, Trần Nhất Mặc biết mình đã thua, thua hoàn toàn.
Lúc này, La Vân Không tới gần Tần Ninh, khom người cười nói: "Tiên sinh đã đi vào Thiên La Vực, sao không đến nhà họ La tìm ta, ta vẫn muốn gặp lại tiên sinh một lần".
Tần Ninh chậm rãi nói: "Ta đi tìm ngươi, ngươi cũng không nhận ra ta mà?"
La Vân Không chắp tay bất đắc dĩ nói: "Tiên sinh quả thật đã hoàn toàn khác năm đó, nếu không phải Trần đại nhân nói, lão hủ đúng là không dám tin...", "Xưa nay ta thích thanh tĩnh, lần này tới Thiên La Vực cũng đơn giản là ngoài ý muốn mà thôi".
"Hơn nữa đây cũng không phải là ta một đời kia, mà là ta hoàn toàn mới, ngươi có cuộc sống của ngươi, làm gì phải quấy rầy ngươi".
La Vân Không nghe vậy thì lập tức nói: "Vĩnh Binh!"
"Có!"
"Tiên sinh thích thanh tĩnh, lập tức bảo gia tộc bên kia chuẩn bị tốt một đình viện yên tĩnh để tiên sinh nghỉ ngơi thật tốt".
"Không cần".
Tần Ninh khoát tay nói: "Ta sẽ ở ngay đây, không cần đi".
La Vân Không chắp tay nói: "Vâng".
"Vĩnh Binh, trăm dặm xung quanh dược sơn, không được để cho người ta tùy ý ra vào".
"Rõ!"
La Vĩnh Binh nhận lệnh, lập tức đi sắp xếp.
Lúc này, Tần Ninh và Trần Nhất Mặc đi vào bên trong dược sơn, La Vân Không thì đi theo sau lưng.
Lúc này khuôn mặt Trần Nhất Mặc còn trắng hơn quả cà, không hề nói một câu nào cả.
Tần Ninh cười nói: "Mặc Nhi, sao vậy?"
"Sư phụ thật vô sỉ...", "Hả?"