Hắn lại không rảnh để ý, mặc cho bàn tay khổng lồ đập lên người mình, long thương phượng kiếm lù lù bất động, chém về phía Thiên Ngạn Trác dưới sự điều khiển của hắn.
Ầm… Ầm... Chỉ trong phút chốc, hai tiếng nổ cùng nhau vang lên.
Cả người Thiên Ngạn Trác bị long thương xuyên thấu, phượng kiếm xé rách, vỡ ra.
Mà cả người Tần Ninh cũng bị bàn tay khổng lồ kia che lại, biến mất không thấy gì nữa.
Trần Nhất Mặc lập tức biến sắc, bàn tay run rẩy.
"Sư phụ... Sư phụ...", sắc mặt Trần Nhất Mặc vô cùng khó coi.
Hắn ta chỉ biết là trước kia sư phụ rất lợi hại, thế nhưng kể từ khi ở cùng sư phụ vẫn chưa nhìn thấy sư phụ bộc phát, chỉ thấy sư phụ giết Chí Cao Đế Tôn nhất phẩm nhị phẩm, đối phó với Cực Cảnh, mặc dù chỉ là bán bộ Cực Cảnh, thế nhưng sư phụ cũng chỉ là Đại Đế Tôn thất phẩm thôi.
"Sư phụ, con sai rồi...", Trần Nhất Mặc gào lên.
"Kêu ca cái gì?"
Đột nhiên, một câu nói giận dữ vang lên: "Ta đâu có chết!"
Nghe được âm thanh quen thuộc kia vang lên, Trần Nhất Mặc lập tức vui vẻ trở lại, nhìn về phía Tần Ninh đứng vững giữa không trung, còn chưa lên tiếng, lại nhìn thấy máu tươi chảy đầm đìa giữa ống tay áo của Tần Ninh.
"Sư phụ... xin lỗi... con sẽ không tiếp tục ra vẻ nữa...", Trần Nhất Mặc yếu ớt nói.
Mà giờ phút này, La Vân Không vô cùng ngơ ngác.
Sư phụ! Sư phụ của Trần công tử! Là vị đại nhân kia! Là vị tiên sinh kia! Thế nhưng tại sao lại không giống với bốn vạn năm trước?
Mặc dù vẫn rất trẻ, nhưng dung mạo đã biến hóa cực lớn.
Chỉ là tạm thời không phải lúc suy nghĩ những điều này.
La Vân Không sải bước ra, quát: "Tiên sinh, Vân Không đến trợ giúp người!"
Đám người nhà họ La như La Vĩnh Binh nhìn thấy lão tổ muốn ra tay, nào còn dám nhàn nhã đứng đấy xem náo nhiệt nữa.
"Không cần!"
Lúc này Tần Ninh xé rách hai ống tay áo chảy đầm đìa máu tươi của mình ra, đưa mắt nhìn thẳng Mạc Thần phía dưới.
"Ngươi lên đây!"