“Căn bản không sợ, căn bản vốn không hề rén, đúng không?”
“Đến bao nhiêu người, sư phụ tạch tạch tạch giết bấy nhiêu!”
“Chúng ta không chọc người khác là được, còn nếu người khác chọc vào chúng ra thì chúng ta làm!”
Lý Nhàn Ngư đẩy cánh tay Thạch Cảm Đương đang khoác trên vai mình ra, chế nhạo nói: “Làm như thế nào?”
“Dựa vào thực lực cảnh giới Quy Nhất tam mạch của ngươi sao?”
“...”
“Xem thường ta? Ngươi không phải cũng là cảnh giới Quy Nhất tam mạch à!”
“Sư phụ nói lần này vì ta mà khai thông đạo phong cấm thứ sáu, thậm chí là thứ bảy, thứ tám, thứ chín cũng được, đến lúc đó ta có thể một bước trở thành Thiên Nhân, ngươi làm được sao?”
“Tiểu tử thúi, ngươi khinh thường ta?”
“Ta thấy ngươi đang ngứa da đấy!”
Lý Nhàn Ngư không mặn không nhạt nói: “Sợ ngươi chắc?
Dù sao thì cũng đều là cảnh giới Quy Nhất tam mạch, ngươi tu ra chiến khí thì ta cũng có vãng sinh đồng, tỷ thí một chút thử xem?”
Hai người bắt đầu đấu khẩu.
Tần Ninh nhìn về phía hai người, cười nói: “Nếu các ngươi đa rảnh rỗi đến thế thì bắt đầu ma luyện đi, thấy thế nào?”
Lời vừa dứt, hai người hơi sững sờ.
Ma luyện?
Ma luyện như nào?
Tần Ninh đi ra ngoài cung điện, đi lên bậc thang.
Giờ phút này, Nguyên Hoàng cung rẽ sóng mà đi, vỏ sò đệm ở phía dưới Nguyên Hoàng cung suốt dọc đường đi vẫn luôn vững vàng.
Tần Ninh nhìn bốn phía, bàn tay nhẹ nhàng khuấy động mặt nước.
“Ừm, bắt đầu ở chỗ này đi!”
Tần Ninh xoay người nhìn về phía hai người, nói: “Đến đây, nhảy xuống biển!”
“Gì cơ?”
“Cái gì?”
Lý Nhàn Ngư và Thạch Cảm Đương lập tức sững sờ.
“Sư phụ đừng hại bọn con chứ…” Thạch Cảm Đương liếc nhìn mặt biển, lắc đầu nói: “Không được!”
“Tính ăn mòn của nước biển này còn mạnh hơn nước biển bên trong Thiên Âm cung, bọn con mà đi vào… không trụ nổi được một nén nhang đâu”.
“Vậy thì cố trụ lại bằng thời gian một nén nhang đi!”
Tần Ninh nói thẳng: “Tính ăn mòn này tổn thương máu thịt con người, dùng linh khí bao phủ toàn thân thì có thể liên tục cản lại được!”
“Hơn nữa thế mạnh của cảnh giới Quy Nhất cửu mạch là gì?”
“Đó chính là thiên mạch rộng lớn và cứng cỏi!”
“Cho dù các ngươi có bị ăn mòn thân thể thì đối với thiên mạch cũng là một loại rèn luyện cực tốt!”
Nhìn bọt biển, Tần Ninh nghiêm túc nói: “Từ xưa đến nay có không ít những người có tài năng thiên phú rơi vào những nơi cực kỳ nguy hiểm thoát chết trở thành kẻ mạnh”.
“Đó là bởi vì đối với người thường mà nói là cấm địa, là nơi cực kỳ nguy hiểm hưng đối với bọn họ mà nói thì lại là sân tập ma luyện!”
“Nếu muốn tiến xa hơn người khác một bước, nhanh chóng đề thăng thì phải chấp nhận mạo hiểm lớn hơn người khác!”
Một phen giảng giải của Tần Ninh khiến Lý Nhàn Ngư và Thạch Cảm Đương đều rơi vào im lặng.
Thạch Cảm Đương thiên phú bình thường nhưng lại có nghị lực cực kì mạnh, tu hành xuất ra chiến khí, đó chính là thiên tài.
Lý Nhàn Ngư kế thừa vãng sinh đồng của Lý Nhất Phong thì càng mạnh.