"Hồ nước này gọi là hồ Ánh Nguyệt, nó không có tác dụng mạnh mẽ gì cho lắm, chỉ có thể giúp ngươi ngưng tụ năng lượng của bản thân mà thôi".
Tần Ninh nói tiếp: "Nếu ngươi có thể đứng vững vàng thong dong trên mặt hồ này, thì khả năng khống chế năng lượng của ngươi đã đạt tới sáu mươi phần trăm, đến khi đó đã có thể giúp ngươi đột phá trong lúc chiến đấu mà không bị quấy nhiễu".
Nghe thế, Lý Nhàn Ngư không nhịn được, bèn nói thầm: "Không dùng linh khí hay sao?"
"Không, được phép sử dụng linh khí".
Tần Ninh còn chân thành nói: "Bắt buộc phải sử dụng linh khí".
Lý Nhàn Ngư nghe thế, kinh ngạc nói: "Vậy chẳng phải dễ quá hay sao?"
"Ngươi cứ thử xem!"
Tuy rằng Lý Nhàn Ngư còn hơi nghi ngờ, nhưng hắn ta vẫn gật đầu lên thử.
Đừng bảo là bọn họ, mà đến võ giả cảnh giới Cửu Môn cũng đều có thể dễ dàng làm được điều này.
Dường như nó chẳng khó khăn gì mấy!
Lý Nhàn Ngư bước lên mặt nước.
Bỗng nhiên vang lên lên tiếng tõm.
Ngay sau đó, chỉ trong nháy mắt, Lý Nhàn Ngư đã rớt tõm xuống nước.
Sau khi giãy dụa một hồi, hắn ta chật vật đi lên bờ, ho khù khụ, cả người ướt sũng, ngạc nhiên nói: "Hồ nước này quái dị quá, nó luôn làm lộn xộn linh khí của con".
"Hồ nước này lấy địa thế núi non là gốc, linh khí được ngưng tụ sẽ được hấp thụ vào trong hồ nước, thế nhưng nó lại không dung hợp với nước hồ được".
"Thế nên, có thể nói là cả hai bên bài trừ lẫn nhau".
"Vì vậy, khi ngưng tụ linh khí trong hồ nước này, một khi cảm nhận được linh khí thiên địa ở đây thì sẽ bị quấy nhiễu".
"Do đó, ngươi không thể khống chế được linh khí của mình, và rồi ngã vào hồ nước".
"Nơi đây vô cùng thích hợp rèn luyện khả năng khống chế năng lượng của ngươi, ta có thể nói chắc rằng, chỉ cần ngươi đứng được trên mặt nước thì khả năng khống chế của ngươi đã mạnh hơn gấp mấy lần rồi".
"Nếu có thể đi trên mặt nước như đi trên mặt đất bằng phẳng thì khả năng khống chế năng lượng đã rất cao".
"Cuối cùng, khi ngươi có thể cộng hưởng được với nước hồ thì khả năng khống chế năng lượng đã vững chắc một trăm phần trăm".
Nghe vậy, mọi người đều nóng lòng muốn thử sức.
Lúc này, Dương Phong Hoa cũng bước lên mặt hồ.
Tuy nhiên, chưa tới ba bước, hắn ta đã rơi tõm xuống nước.
Doãn Tinh Vũ và Xương Huy, hai vị phó Các chủ, cũng không kiềm lòng bước lên thử sức.
Kết quả đúng như lời của Tần Ninh.
Linh khí đã bị làm nhiễu nghiêm trọng, hơn nữa còn cho họ cảm giác mình không thể chống cự lại sự quấy nhiễu ấy.
Lúc này, đáy lòng Giang Bạch khẽ lay động, đi ra phía trước.
Hắn ta bước đi từng bước chắc nịch trên mặt nước.
Thân thể Giang Bạch giờ phút này vững chắc như cột đình, mặt dù nó thoáng lay động, nhưng vẫn không ngã vào trong nước.
Mọi người thấy cảnh đó đều há mồm kinh ngạc.
Giang Bạch thở ra rồi bước thêm một bước.
Thế nhưng, còn chưa đi được ba năm mét, Giang Bạch đã ngã xuống.
Lúc này, tất cả mọi người đều cực kỳ ngạc nhiên.
Giang Bạch có thể giữ vững bản thân trên mặt nước đã là việc không hề dễ dàng.
"Các người nhìn kìa".
Đúng lúc này, một người hô to.