Không phải do Tần Ninh có sở thích kỳ lạ, chỉ thích đồ đệ nào có tính cách đặc biệt như vậy.
Mà vì tất cả các đồ đệ của hắn đều mang trong mình tài năng khiến hắn không thể không thán phục.
Có đôi lúc Tần Ninh không thể không nghĩ rằng có phải thiên tài, nhất là thiên tài cực kỳ xuất chúng đều quái thai vậy không?
Nhưng nhìn lại bản thân thì...
Hắn cũng là thiên tài vượt trội nhưng vẫn bình thường đấy thôi.
Nghĩ đến đây, Tần Ninh nhìn bên cạnh, ô hên quá Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không có ở đây.
Diệp Viên Viên tính tình lạnh lùng nhưng sẽ nói nhiều hơn lúc ở với hắn, còn lúc có người ngoài thì không thèm nói lấy một câu, những năm gần gần đây vẫn vậy.
Còn Vân Sương Nhi thì có một cụm rất thích hợp: Ngực lớn não ngắn!
Nhưng Tần Ninh cảm giác hình như chả lớn mấy!
Mà không thể không nói Vân Sương Nhi thật sự quá đơn thuần, những năm qua không ở bên hắn vậy mà vẫn còn sống giữa thế giới tu hành này.
Thế giới tu hành hiểm ác đáng sợ đến nhường nào thì không cần nói thêm nữa rồi.
Nhưng lúc hai người ở bên nhau, đôi lúc cô ấy sẽ hỏi một số vấn đề vô cùng... ừm... ngớ ngẩn!
Nghĩ đi nghĩ lại, Cốc Tân Nguyệt là người điềm tĩnh nhất.
Sự đoan trang, nhạy bén là điều Tần Ninh thích nhất ở nàng.
Có điều đến bây giờ hắn vẫn không thấy bóng dáng Cốc Tân Nguyệt đâu. Vị phu nhân này của hắn có một vùng hồn hải khổng lồ nhưng quạnh hiu đến lạ lùng, rốt cuộc một Cốc Tân Nguyệt khác trong hồn hải cô quạnh ấy là thần thánh phương nào?
Chỉ nhớ lại thôi mà Tần Ninh vẫn chưa hết rùng mình.
Còn tên đồ đệ im hơi lặng tiếng Lý Nhàn Ngư, U Tiêu Tiêu chân ướt chân ráo mới vào đời nữa...
Lẽ nào ba người này thật sự gặp chuyện gì trong lúc từ đại lục Vạn Thiên đến Hạ Tam Thiên nên chạy đến Trung Tam Thiên?
Tuy chuyện này rất hiếm gặp nhưng không phải là không thể xảy ra.
Sau một hồi trầm tư, Tần Ninh lắc đầu.
Những người bên cạnh mình ấy à...
Nhìn đi nhìn lại, hình như hắn là người bình thường nhất rồi!
"Sư tôn sao vậy? Nhức đầu ạ? Có phải vết thương tái phát không ạ?", Lý Huyền Đạo sốt sắng hỏi.