“Các vị, danh dự của Thanh Tử Thu ta không tính là gì, nhưng hắn rõ ràng đang khinh thường Thanh Tiêu Thiên chúng ta”.
“Cho dù hắn từng là Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế hay Thanh Vân Kiếm Đế đi nữa, nhưng cũng không thể miệt thị Thanh Tiêu Thiên như vậy chứ!”
Thanh Tử Thu vừa nói xong, không ít các trưởng lão, chấp sự trong Thanh Tiêu Thiên cũng mở miệng nghị luận.
“Trưởng lão Tử Uyển”.
“Trưởng lão Lư Tử Hiên”.
Đại trưởng lão Lục Húc nhìn hai người, hỏi: “Chuyện này, hai ngươi thấy thế nào?”
Nhưng hai vị trưởng lão lại không hề trả lời.
Không khí trở nên lúng túng.
“Thanh Tử Thu!”
Tần Ninh đứng trên đỉnh đầu Phệ Thiên Giảo, nói: “Chọn xong chưa?”
“Đưa giải dược, chiến với Ôn Hiến Chi một trận”.
“Hoặc, ta ra tay đánh chết ngươi, tiêu diệt dòng họ Thanh Tử Thu nhà ngươi!”
Trong nháy mắt, sắc mặt Thanh Tử Thu trở nên khó coi.
Lục Húc trưởng lão lại nói: “Tần công tử, việc này liên lụy đến một trong mười hai Thiên trưởng lão của Thanh Tiêu Thiên chúng ta, không thể giải quyết như vậy được, hy vọng Tần công tử có thể chờ chủ thượng quay về rồi quyết định, như vậy có được không?”
“Không!”
Tần Ninh nói: “Ta nói chưa đủ rõ ràng à?”
“Thanh Tử Thu là một trong mười hai Thiên trưởng lão của Thanh Tiêu Thiên, thân phận tôn quý, muốn mượn sức Thanh gia thành Thanh Uyên nhưng không thành, bèn giết chết phu nhân, con cái của Thanh Tư Nguyên, bức hiếp hôn ước, lại còn hạ cổ độc vào người Thanh Tư Nguyên”.
“Thanh Tư Nguyên là bạn cũ của ta, Thanh Tiêu Thiên các ngươi không quản thì ta quản”.
Ôn Hiến Chi khẽ nói: “Sư tôn, chuyện đã đến nước này rồi, đám người kia không chịu, rõ ràng là bao che, để con bắt Thanh Tử Thu lại rồi ép ông ta giao giải dược”.
“Được!”
Tần Ninh nói.
Được Tần Ninh cho phép, Ôn Hiến Chi trực tiếp bước ra, đằng đằng sát khí.
“Láo xược!”