Nếu như có thể đánh nhau với đám nhân vật cái thế này trước, sau này sẽ có lợi ích rất lớn để hắn ra khỏi thế giới Thương Mang.
"Viêm tộc... Vũ tộc... đều tới đi...", Tần Ninh đi ra từng bước một, bước chân càng thêm kiên định, ánh mắt càng thêm bình tĩnh.
Mà cùng lúc đó, bên kia.
Vũ Trắc rời khỏi cung điện, tìm kiếm khắp nơi trong núi rừng.
Đột nhiên, phía trước có một đám người đang vây quanh một miếu thờ trên núi, định mở miếu thờ ra.
Vũ Trắc liền đi tới sau lưng đoàn người.
"Ngươi là ai?"
Một thanh niên cảm giác có người đến gần, xoay người lại nhìn một cái, ánh mắt sửng sốt.
Vũ Trắc cười nói: "Vũ Trắc".
Vũ Trắc?
Chưa từng nghe qua.
Thanh niên kia tiếp tục nói: "Nơi đây là Bắc Đấu tiên môn chúng ta phát hiện ra, ngươi mau rời đi, đừng tự tìm không thoải mái".
Nghe vậy, Vũ Trắc tiếp tục cười nói: "Ta nhìn trúng nơi này, nơi này phong ấn trưởng bối trong tộc ta, cho nên các ngươi mau rời đi đi, ta... có thể cân nhắc không giết các ngươi".
Nghe nói như vậy, mười mấy người rối rít dừng lại, xoay người nhìn về phía Vũ Trắc.
Người này điên rồi sao?
"Tên kia, ngươi chớ tự tìm đường chết!"
Thanh niên dẫn đầu mặc một bộ đồ màu lam, nhìn về phía Vũ Trắc, hờ hững nói: "Đối đầu với Bắc Đấu tiên môn chúng ta, ngươi có tư cách này sao?"
"Bắc Đấu tiên môn...", Vũ Trắc dường như vô cùng nghiêm túc suy nghĩ, tùy tiện nói: "Bắc Đấu tiên môn đến từ nơi nào?"
Nghe hắn ta nói vậy, mấy vị đệ tử của Bắc Đấu tiên môn hoàn toàn nổi giận.
Bắc Đấu tiên châu.
Bắc Đấu tiên môn.
Là một nơi tồn tại từ xa xưa, cũng không phải là vô danh ở trong toàn bộ tiên vực Đại La.
Nhưng người này lại tỏ vẻ dửng dưng như thế.
"Ngươi tự tìm cái chết".
Cuối cùng, một vị đệ tử trong đó không nhịn được, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp bước ra, xông về hướng Vũ Trắc.
Tiên khí cuồn cuộn thấm dần vào trong cơ thể Vũ Trắc, định khuấy vỡ cả người Vũ Trắc ra.
Nhưng vào lúc này.
Vũ Trắc trực tiếp bước ra một bước, lật tay bắt lại thanh niên kia, sau đó bóp một cái.