Trước đó mây đen giăng đầy, che kín cả bầu trời lẫn tầm mắt của hắn, nhưng giờ phút này cuối cùng cũng đã tản đi.
Tần Ninh mở to hai mắt, vô cùng sốt sắng muốn biết hắn rốt cuộc là đang ở đâu.
Nhưng mà tiếp sau đó, khi Tần Ninh nhìn thấy cảnh tượng ở trước mắt thì lại ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ, thoáng chốc không biết nên nói cái gì.
Uỳnh...
Tiếng sấm lại lần nữa vang lên.
Giữa trời đất, ánh sáng tràn ra.
Tần Ninh nhìn thấy một quả cầu khổng lồ nằm yên lặng cách mặt đất chỗ hắn đang đứng cỡ khoảng mấy chục dặm.
Không!
Không phải một quả cầu!
Là một ngôi sao!
Ngôi sao này có khoảng cách không xa, Tần Ninh tậm chí còn có thể nhìn thấy địa hình mấp mô lồi lõm trên bề mặt của nó.
Cũng chính vì khoảng cách không xa, Tần Ninh bỗng nhiên cảm thấy quả cầu này dường như đang từ từ đè xuống chỗ mình vậy.
Loại cảm giác đè nén ập tới này quá mạnh mẽ.
Nhưng mà.
Khi Tần Ninh cố dời ánh mắt mình ra khỏi ngôi sao cách mình gần nhất này để nhìn sang một phía khác.
Ở một nơi xa hơn, cũng có một ngôi sao khác, mặc dù khoảng cách xa hơn một chút, nhưng mà nhìn kỹ thì nó không khác gì một viên thiên thạch đang sắp rơi xuống.
Áp lực khủng khiếp khiến hô hấp như bị tắc nghẹn.
Ánh mắt Tần Ninh nhìn qua, miệng há to hít thở, khắp cả người cả đầu mồ hôi túa ra như tắm.
Ở phía xa hơn nữa, lại có một ngôi sao nữa.
Hơn nữa...
Tần Ninh nhấc chân liền chạy như điên trên mặt đất, không ngừng tiến về phía trước, cũng liên tiếp trông thấy vô số ngôi sao đang treo lơ lửng trên bầu trời.
Mà những ngôi sao này, tựa như những viên đá thiên thạch khổng lồ, nhìn bề ngoài đại khái giống như một hành tinh, nhưng cũng có vài phần không tuân theo quy tắc nào.
Có điều... không hề ngoại lệ, đều cực kỳ lớn, cực kỳ khoa trương.
“Ông trời ơi!”
Tần Ninh lúc này đã ngồi phịch xuống đất, trong một thời gian ngắn, đầu óc như thể bị đứt mạch.
Theo khoảng cách càng lúc càng xa, những ngôi sao kia cũng càng lúc càng nhỏ, thậm chí, càng ở xa hơn, có thể nhìn thấy là những chấm sáng màu đen hoặc màu trắng.
Mãi cho đến tận lúc này.
Tần Ninh mới hoàn toàn chắc chắn.
Chỗ mà mình đang ở là một vùng biển sao mênh mông bao la.
Mặt đất vững chãi dưới chân, nếu không có gì bất ngờ, có lẽ chính là một trong hàng nghìn hàng vạn vì sao ở đây.
Trước kia, trong Thương Mang Vân Giới, Cửu Thiên Vân Minh, chỉ cần mở mắt là đã nhìn thấy hàng nghìn hàng vạn ánh sao lấp lánh, khi đó hắn vẫn luôn nghĩ trên bầu trời trong không gian xa xôi kia, có phải sẽ có những sinh vật mà chưa từng được biết đến hay không?
Mà nay.
Cảnh tượng trước mắt, chẳng phải chính là cảnh tượng bầu trời đêm mà khi xưa hắn từng nhìn thấy hay sao?
Chẳng qua là, khi đó không biết khoảng cách đến bầu trời sao ấy là bao nhiêu vạn dặm.
Mà nay, ở đây, trong một biển sao mênh mông, hắn lại được đứng trên một trong những vì sao trong đó.
Chẳng trách!
Chẳng trách đám đá đen kia lại bao hàm Tinh thần Khí!
Mà lúc này, từ trên xuống dưới khắp người Tần Ninh có luồng sức mạnh đang tràn ra.
Từng luồng sức mạnh của Tinh thần vấn vít không tan.
Đây là thế giới của Phong Thần Châu sao?
Hẳn là vậy đi!
Phong Thần Châu rốt cuộc là sự tồn tại thế nào?
Có thể đem đám dị tộc kia luyện hóa thành tiên đan thuần khiết, chữa thương, tu hành, đều có thể phát huy tác dụng một cách kỳ diệu.
Mà bây giờ.
Bên trong Phong Thần Châu, lại tự hình thành lên một vùng trời riêng, có được một biển trời sao vô tận!
Đây, mới là nguyên nhân khiến đám dị tộc ngoại vực kia, hết lớp này đến lớp khác, mặc kệ sống chết mà phải lấy cho bằng được sao?