Bại lộ rồi?
Không thể nào!
Bọn họ che giấu tốt như vậy mà!
Mà lúc này, Hác Kỉ Suất cũng trợn mắt há hốc mồm.
Đùa cái gì vậy?
Sư tôn của mình, là đệ tử của đại tông sư trong lời đồn kia?
Vậy thì mình…có phải là đồ tôn của vị đại tông sư kia không?
Vậy không phải sẽ là đồ trọng tôn của Cửu Nguyên Đan Đế sao?
Tin tức này rất doạ người, ta phải từ từ tiêu hoá!
Trong đầu Hác Kỉ Suất là một mảnh mơ hồ.
Mà Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cũng sửng sốt.
Trong lòng Nguyên Sơ Liễu cũng tràn đầy kinh hãi.
Đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế, Trần Nhất Mặc!
Hai người này là đồ đệ của Trần Nhất Mặc sao?
Vậy chẳng phải chính là…chính là đồ tôn của Tần Ninh?
Sư tôn cô ta cung kính với Tần Ninh, chính là bởi vì kiếp trước Tần Ninh là Cửu Nguyên Đan Đế.
Hai người này, không phải là đồ tôn của Tần Ninh đó chứ?
Lúc này, mỗi người có một tâm tư riêng.
Tần Ninh cười nói: “Trong Trung Tam Thiên, có không ít người có kiến thức nửa vời về nội dung của Cửu Nguyên Đan Điển, nhưng được học tập một cách hệ thống Cửu Nguyên Đan Điển, ngoại trừ Trần Nhất Mặc ra thì không có khả năng tồn tại những người khác, trừ khi là đệ tử của Trần Nhất Mặc”.
“Hiểu biết về Cửu Nguyên Đan Điển của hai người các ngươi cũng không ít, ít nhất là đã học nội dung từ quyển thứ nhất đến quyển thứ ba”.
“Trừ việc các ngươi là đệ tử của Trần Nhất Mặc ra, gần như không còn lời giải thích nào khác phù hợp hơn”.
Hai người Vệ Khả Dần và Dược Thập đều trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ còn tưởng rằng bản thân mình che giấu tốt lắm.
Nhưng đều bị Tần Ninh nhìn ra.
Hơn nữa còn đoán ra như vậy?
Vệ Khả Dần khoát tay nói: “Ta không nguỵ trang nữa, ngả bài, ta chính là đệ tử thứ hai của Trần Nhất Mặc, Duẫn Khả Vi, hội trưởng của Cửu Nguyên thương hội”.
“Tiểu sư muội, muội cũng đừng nguỵ trang nữa”.
Duẫn Khả Vi thoải mái nói: “Muội ấy chính là đệ tử thứ ba của Trần Nhất Mặc, Cơ Thi Dao!”