Tổ Định lúc này xông ra trong nháy mắt.
Bốn luồng khí tức mạnh mẽ được phóng thích ra.
"Tru sát Tần Ninh, mặc kệ những người khác!"
Địch Dung giờ phút này quát lên.
Đám người Thiên Đạo Minh cũng không mạnh.
Mà bọn họ lần này đều mang theo người của cảnh giới Thiên Nhân đến.
Những người này toàn lực xuất thủ, không tin Tần Ninh có thể ngăn cản được.
Thấy cảnh này, đám người của Thiên Đạo Minh cũng là nháy mắt giết ra.
Song phương bắt đầu hỗn chiến.
Chỉ là Thiên Đạo Minh có thực lực không bằng Thiên Đế các với toàn Thiên Nhân tham chiến.
Hai phe giao chiến.
Hơn mười vị Thiên Nhân tứ bộ, ngữ bộ tiếp lướt qua đám người Thiên Đạo Minh, tấn công Tần Ninh.
"Hay cho một nước cờ lớn!"
Tần Ninh giờ phút này đột nhiên quát khẽ.
"Nếu không phải là ta lịch kiếp thất bại rồi lấy đại lục Vạn Thiên làm điểm xuất phát, chỉ sợ Thương Mang Vân Giới đã mơ hồ bị các ngươi ăn mòn căn cơ rồi!"
"Nếu như thế, ta nghĩ các ngươi cũng không cần tồn tại nữa!"
Nói xong.
Tần Ninh lúc này nhảy lên.
Liệt Phong Trận liên tục được thi triển ra.
Ánh mắt mấy người mang theo một chút hoảng hốt.
"Tần Ninh, ngươi đang tìm cái chết!"
Địch Dung quát: "Ở trong phong nhãn mà thi triển Liệt Phong Trận dẫn gió lốc tới sẽ phá hư toàn bộ quy tắc của gió lốc, khiến cho phong nhãn không còn là phong nhãn nữa".
"Ngươi đang muốn tất cả mọi người chôn cùng ngươi sao?"
Nghe đến lời này, Lâm Ngữ Thành cùng Tổ Định liền tái mặt đi.
"Tần công tử..."
"Yên tâm, ta có chừng mực!"
Tần Ninh giờ phút này cong ngón búng ra.
Liệt Phong Trận liên tục vọt ra ngoài phong nhãn.
Từng luồng gió lốc lúc này bị dẫn dắt.
Phảng phất như Liệt Phong Trận là một con ong mật nhỏ vất vả kéo từng con chim ưng vào trong cuộc chiến.
Tần Ninh sải bước ra, linh khí toàn thân chầm rãi tràn ngập.
"Coi như là hao tổn khí huyết đi nữa, muốn giết các ngươi cũng không cần ta tự mình động thủ!"
Một câu quát lên.
Tần Ninh bước ra, thân ảnh bốc lên, rơi vào bên trong một cơn gió lốc.
Cơn lốc kia lúc này gào thét bay lên cao trăm trượng, trong lúc cát bay đá chạy, từng cơn gió lốc trăm trượng hội tụ ở bên người Tần Ninh.
Mà giờ khắc này, bên ngoài phong nhãn.
Từng cơn gió lốc phát ra tiếng hổ gầm sói ngâm, nhưng phong nhãn chưa từng thay đổi.
"Không thể nào!"
Hình Thiên Phạt giờ phút này ngẩn ngơ.
Từng cơn gió lốc cứ lũ lượt kéo đến, sinh sinh bất diệt.
Tần Ninh gọi ra rất nhiều gió lốc, toàn bộ bầy bộ gió lốc không thể cứ đứng yên mãi được.
Nhất định phải thay đổi mới đúng!
Nhưng bây giờ lại không có chút nào!
Tại sao có thể như vậy?
Giờ khắc này, Tần Ninh tỏ vẻ bình tĩnh.
Hơn mười võ giả Thiên Nhân vây quanh.
"Phó các chủ của các ngươi bảo các ngươi giết ta, chứ không phải để các ngươi nhìn ta!"
Mười mấy người sắc mặt phát lạnh, trong nháy mắt giết ra.
Hơn mười cao thủ Thiên Nhân tứ bộ, ngũ bộ giờ phút này gào thét mà ra, linh khí lăn lộn.
"Một lần giải quyết, rất tốt!"
Nhìn thấy mười mấy người đánh tới, Tần Ninh thì thầm.
Soạt soạt...
Trong khoảnh khắc.
Mấy chục cơn gió lốc lúc này từ bên người Tần Ninh tản ra, trong nháy mắt càn quét tới.
Mười mấy người kia muốn tránh đi.
Thế nhưng một khi bị gió lốc đụng phải thì sẽ không cách nào kháng cự.
Lần lượt từng người bị gió lốc trực tiếp cuốn lấy.
Tần Ninh giờ phút này mang biểu cảm lạnh nhạt.