Bị Tần Ninh thuần thục giải quyết.
Tần Ninh mới ở Niết Bàn nhị trọng mà thôi!
Cảnh tượng làm cho tất cả mọi người triệt để náo động.
Tần Ninh cũng không nói nhiều, vẫy tay một cái, tượng băng đi tới phía trước mặt hắn.
“Dừng tay!”
Một võ giả đi theo Đông Phương Ngạo quát lên: “Tần Ninh, ngươi giết thiếu gia Đông Phương Việt thì còn được tha, nhưng nếu hôm nay ngươi giết thiếu gia Đông Phương Ngạo thì thế gia Đông Phương sẽ cùng ngươi không chết không thôi”.
“Còn dám uy hiếp ta?”
Tần Ninh lúc này khẽ cười nói: “Ta muốn giết ai thì cũng không nhìn bối cảnh kẻ đó!”
Điểm ngón tay một cái.
Tạch tạch tạch...
Tượng băng vào thời khắc này nứt ra.
Bỗng nhiên hóa thành bột mịn, hoàn toàn vỡ vụn.
Đông Phương Ngạo chết!
Bốn phía đã yên lặng như tờ.
Tần Ninh nói giết liền giết.
Lần này thế gia Đông Phương muốn bùng nổ.
Hà Vấn Thiên lúc này tái mét mặt mày.
Quái vật!
Tần Ninh căn bản là một quái vật.
Cái tên này hoàn toàn muốn chết.
Hà Vấn Thiên nghĩ đến cảnh này, nhìn Đông Phương Ngạo chết vô tung vô ảnh, hắn ta liền lui bước.
Hắn ta sợ!
Không thể không sợ!
Trong Giang Bắc tứ hổ, hắn ta có thứ hạng song song với Đông Phương Ngạo.
Thực tế thì hai người như trận chiến sinh tử, không phân cao thấp.
Nhưng Tần Ninh thì sao?
Ba chiêu đánh bay Đông Phương Ngạo, một chiêu bóp chết Đông Phương Ngạo.
Cái tên này quá kinh khủng.
Hà Vấn Thiên lúc này không ngừng lùi lại, không còn vẻ cuồng ngạo trước đó nữa.
“Ngươi định đi đâu đó?”
Tần Ninh lúc này đột nhiên ngẩng đầu lên và nói.
Hà Vấn Thiên lảo đảo cước bộ.
“Tiểu thư Khuynh Tuyết!”
Hà Vấn Thiên lúc này nhìn Vạn Khuynh Tuyết, vội vàng nói: “Chuyện này đúng là hiểu lầm, ta nghĩ Hà Ngọc Kiệt nhất định là khinh người quá đáng tiểu tử kia ương ngạnh Tần Ninh công tử giết rất đúng!”
Vạn Khuynh Tuyết lúc này chỉ mỉm cười, không trả lời.
Mới vừa nói nể mặt cô ta.