Hai thầy trò người chạy người đuổi theo, lúc này dường như dao động năng lượng mạnh mẽ đã trở về với Trần Nhất Mặc nhưng hắn vẫn lợi dụng sự quen thuộc với địa hình để né tránh sự truy bắt của Tần Ninh.
Tần Ninh ngồi trên người cũng không bảo Cửu Anh tăng tốc, chỉ từ từ đuổi theo.
Mặt trăng khuất bóng, mặt trời ló rạng.
Trần Nhất Mặc chạy tròn một đêm.
Tần Ninh cũng đuổi theo một đêm.
"Sư tôn, con không chạy nổi nữa!"
Trần Nhất Mặc tựa vào một thân cây, vừa thở hồng hộc vừa nói.
"Chạy tiếp đi chứ!"
Tần Ninh ngồi trên người Cửu Anh, đáp: "Bảo ngươi dừng mà không chịu dừng thì chạy cho đủ!"
"Con chạy đủ rồi!"
"Không! Chưa đủ!"
Tần Ninh hậm hực nhìn Trần Nhất Mặc.
Lúc này, hắn ta từ từ bước tới, vừa thở hổn hển vừa đuổi theo phía sau Tần Ninh.
Tiếng rầm đột nhiên vang lên.
Trần Nhất Mặc ngã nhào xuống đất, đầu chúi xuống, mông thì chổng lên trời.
Tần Ninh thấy vậy thì dở khóc dở cười, ra hiệu Cửu Anh hạ xuống, chậm rãi lại gần hắn ta.
"Đứng lên đi!"
Hắn nhìn Trần Nhất Mặc, từ tốn nói: "Học ai cái thói mạnh miệng, dở hơi đó đấy".
Trần Nhất Mặc nằm gục trên đất, mở mắt nhìn Tần Ninh: "Sư tôn, con dậy không nổi, người cõng con đi!"
"Cút!"
Tần Ninh nhìn Trần Nhất Mặc, chậm rãi ngồi xuống rồi cười híp mắt: "Còn định giết ta mà, oai phong lắm mà!"
"Do con không biết thôi, người không biết vô tội mà!"
"Gì cũng nói được nhỉ?", Tần Ninh tóm lấy tay trái của hắn ta, hừ lạnh: "Vi sư vẫn chưa hết bực đâu!"
Dứt lời, hắn dồn một chút lực vào tay, cảm thấy thân xác Trần Nhất Mặc quả thật không có sức mạnh gì cả. Quả nhiên người hắn ta có vấn đề rồi.
"Sư tôn nhẹ chút!"
"Nhẹ? Không đánh ngươi một trận thì ta không nguôi giận nổi!"
Tần Ninh nói rồi kéo tay Trần Nhất Mặc, ném hắn ta vào vách núi phía trước.
Rầm...