"Đó cũng là lỗ hổng gây ra do giai đoạn bồi bổ sau đó, Ngọa Long Tàng Phượng Chi Cửu Thiên Khởi Vân Thế há là thứ con người có thể thao túng ư?"
"Kẻ đã chế tạo ra nơi này không thể che giấu nó nên thành ra mới bất cẩn để người ngoài biết".
"Nếu như linh uẩn được để yên trong vùng đất thánh táng thì sẽ tích lũy trong yên bình, nhưng chính vì mảnh đất này bị tác động nên đã khiến cho linh uẩn xảy ra vấn đề".
"Cho dù đại đế viễn cổ đã chết thì cũng không phải người nào muốn là xâm phạm được!"
Tần Ninh nhìn xung quanh, giảng giải: "Mà muốn đi vào vùng đất tháng táng thì cần thông qua dấu vết được để lại bởi khí chí linh lọt ra từ những thứ linh uẩn này, thật ra đó cũng chính là lối đi đấy".
"Khi đi trên lối đi này tuyệt đối không được để lộ bất kỳ khí tức nào của khí Chí Tôn hay sức mạnh Cực Đạo, bởi một khi để lộ ra thì sẽ bị linh uẩn ngộ nhận là khiêu khích uy nghiêm của bọn chúng, giết ngay tức khắc".
Lý Huyền Đạo ngạc nhiên thốt: "Nói cách khác chúng ta như mấy người lạy chầu vua vậy, vào trong đó mà có suy nghĩ không an phận gì là bị giết ngay".
"Đúng vậy...", nghe đến đây, tất cả mọi người đều rụt cổ lại.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe nói đến Ngọa Long Tàng Phượng Chi Cửu Thiên Khởi Vân Thế, mới đầu chỉ chê cái tên Khởi Vân Thế gì đó này dài lê thê, không ngờ trong đó lại ẩn chứa nhiều thứ bí ẩn như vậy.
Giữa lúc đó, Tần Ninh tiếp tục nói: "Nhìn kiểu chết của mấy người đó thì e rằng số linh uẩn có mặt tại đây thật sự đã lên đến khoảng một trăm ngôi rồi!"
Khoảng một trăm ngôi linh uẩn! Đồng nghĩa với một trăm ngôi mộ! Chỉ khi nào thực hiện lễ hiến tế khí huyết của trăm vạn võ giả thì mới làm được điều đó.
Kẻ nào mà độc ác thế kia?
Hơn nữa, giết trăm vạn võ giả tại Thượng Nguyên Thiên thì không thể nào không để lộ chút tiếng gió nào được.
Trừ phi là... chuyện đó đã được tiến hành trong một thời gian dài.
Từ đó suy ra có kẻ đã dành rất nhiều công sức và thời gian để tạo nên vùng đất thánh táng này.
Không biết hiện tại kẻ đó đã đến cấp bậc gì rồi.
Trong lòng Tần Ninh cũng đang có một suy đoán không được tốt lành là bao.
Nếu như thân xác của hắn cũng ở đây thì... Thôi! Giờ nghĩ mấy cái này thì có ích gì!
Sau khi có hàng chục người bị giết, tất cả mọi người đều an phận leo núi từng bước một.
Quá trình này mất tròn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng đỉnh núi cũng lọt vào mắt hàng ngàn hàng vạn người ở đây.
Vào lúc này, tất cả đều đang nhìn đỉnh núi.
Vùng trời trên đỉnh núi quanh quẩn những rặng mây trông như thánh địa chốn bồng lai, thời tiết thì ấm áp như đang là mùa xuân.