Đao pháp này nhìn rất giống con đường mà sư tôn đi.
Sự tinh tế ẩn mình trong vẻ ngoài dũng mãnh.
“Ba chiêu này ta từng thi triển rồi, người nào để ý đều có thể học được!”
Diệp Nam Hiên cố nói.
“Vậy ngươi xem ba chiêu này đi!”
Tần Ninh lúc này sải bước ra, Thanh Long Trảm Nguyệt Đao càng tỏa sáng hơn nữa.
"Cuồng Võ Cửu Thiên Trảm Tam Thần!"
"Cuồng Võ Cửu Thiên Diệt Lục Chủ!"
"Cuồng Võ Cửu Thiên Chủ Bát Hoang!"
Tần Ninh chỉ cầm đao, dùng lực vận đao, không hề phóng ra thánh lực.
Thứ hắn thi triển là đao thế, đao vận, là thần!
Một đao chém xuống, tiếng ầm ầm vang lên.
Nhưng âm thanh bộc phát truyền ra liên tục.
Diệp Nam Hiên lui lại, xuất thần nhìn người trước mắt.
“Ngươi...”
“Ta làm sao?”
Diệp Nam Hiên đột nhiên nói: “Ngươi giết sư tôn của ta à?”
“...”
Nghe vậy, dù là Tần Ninh cũng tức sôi máu.
Hắn cứ cho là Ôn Hiến Chi là người luôn làm hắn tức điên lên, nhưng bây giờ hắn mới nhận ra Ôn Hiến Chi như vậy cũng đã tốt lắm rồi.
Cái tên Diệp Nam Hiên này mới là đồ khốn nạn.
Cái quần què gì vậy!
Lý Huyền Đạo, Ôn Hiến Chi và những người khác nghe vậy thì đều sửng sốt.
Diệp Nam Hiên có những suy nghĩ thật lạ kỳ!
“Sư tôn”.
Lý Huyền Đạo nói thẳng: “Người chắc chắn có ước định gì mà chỉ người với Diệp sư huynh biết, bây giờ người kết nối với Diệp sư huynh, Diệp sư huynh chắc chắn sẽ tin người”.
Nghe vậy, sắc mặt Tần Ninh trở nên kỳ lạ.
Diệp Nam Hiên liền nói ngay: “Đúng rồi, khi sư tôn rời đi thì đã nói cho ta một câu cực kỳ hay, còn dặn ta thế gian này chỉ có hai người chúng ta biết câu đó, những kẻ khác sẽ không rõ”.
“Ngươi nói đi, nói câu đó đi”.
Lúc này, Tần Ninh nhíu mày.
Bước thẳng về phía Diệp Nam Hiên.
“Đừng tới đây, đứng yên ở đó mà nói”.