Vốn dĩ hắn ta ở Kim Tiên đỉnh phong, mấy trăm năm này ở Thanh Vân cung ăn ngon mặc đẹp, không thiếu thiên tài địa bảo, bây giờ đã đến Ngọc Tiên đỉnh phong.
Tốc độ đã hơi khoa trương rồi đấy! Chỉ là không đáng để so sánh.
Nhưng mà Quân Phụng Thiên vẫn tin tưởng lời nói của Tần Ninh.
Tần lão ca đã nói Quân Phụng Thiên hắn ta cần tích lũy, tích lũy trong khoảng thời gian rất dài, sau này sẽ có một ngày nhất định sẽ trở thành Tiên Đế Tiên Tôn.
Chỉ là đến bây giờ, Quân Phụng Thiên còn chưa nhìn thấy thiên phú của mình thể hiện ra ở chỗ nào.
Hắn ta thừa nhận mình có thiên phú tốt hơn những thiên tài bình thường khác, chỉ là… cũng không tốt hơn là bao.
Nếu không, Tần Ninh rời đi bốn năm vạn năm, hắn ta cũng không thể mới tới Kim Tiên đỉnh phong được.
“Đàm Lôi Tiên Quả hiếm thấy trên đời”.
“Rất khó để nuôi dưỡng ra tiên quả này, chỉ có trong các thế lực gia tộc siêu cấp trong Tiên Giới mới có thể có, vì để con cháu của bọn họ dùng để đột phá Tiên Quân”.
Tần Ninh cười nói: “Sương Nhi, cho nàng”.
Thứ này cho Dương Thanh Vân và Vân Sương Nhi là thích hợp nhất.
Chẳng qua Tần Ninh hiểu được, đại đệ tử của mình đã được tiên thương, chắc chắn sẽ không cần Đàm Lôi Tiên Quả này.
Vân Sương Nhi cũng có chút do dự.
Tần Ninh cười ha hả nói: “Không cần ngượng ngùng, Thanh Vân có tiên thương kia là đủ rồi”.
Vân Sương Nhi rất muốn nói, cô ấy đã có được Lục Dương Long Tiên Mạch Căn là đủ rồi.
Thứ này còn bất phàm hơn cả Siêu Huyền tiên khí.
Chỉ là nghe được Tần Ninh nói như vậy, Vân Sương Nhi gật đầu, đi ra phía trước, muốn cầm lấy Đàm Lôi Tiên Quả.
Tần Ninh nhìn mấy người bên cạnh, bất đắc dĩ nói: “Mấy người đó đều là Cửu Thiên Huyền Tiên, mấy người chúng ta chỉ đều là Huyền Tiên, Ngọc Tiên, cấp bậc của đám bảo vật này rất cao, cũng không phải chuyện tốt”.
Tiên kiếm tiên thương là Siêu Huyền tiên khí, có cho mấy người bọn họ, bọn họ cũng không có biện pháp sử dụng.
Phải tìm một vài chí bảo dành cho Tiên Nhân cấp bậc Huyền Tiên, Ngọc Tiên, để mấy người bọn họ có thể đột phá mới được.
Ngọn núi thứ năm.
Đương nhiên lúc này cũng sụp đổ.
Bụi bặm tản đi, phía trên bãi đá bắt đầu tỏa ra hào quang lấp lánh.
Ánh sáng màu vàng nhẹ nhàng tản ra ra, phóng ra khí tức khiến tâm trạng người ta vui vẻ.
“Ồ!”
Lúc này vẻ mặt Bạch Vân Vũ đột nhiên hưng phấn hẳn lên.
“Huyền Dương Thánh Hoa!”