"Giết vài con huyền thú các ngươi mà đã bảo chúng ta bắt nạt người ta à?"
Tần Ninh cười khẩy: "Nói mấy lý luận suông này với ta làm gì, thích đánh thì đánh, ta sợ các ngươi chắc?"
Ánh mắt ba con Cự Viên trở nên hung ác.
Chúng nó tu luyện đến bước này đều đã có trí tuệ không thấp, chúng thấy Tần Ninh không chịu nhượng bộ, bèn gầm thét giận dữ, lao về phía Tần Ninh.
"Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!"
Lúc này, Tần Ninh bước lên từng bước.
Thưởng
Lần này, Lý Nhàn Ngư thấy rất rõ.
Tần Ninh bấm hai tay niệm thần chú, ấn ký phức tạp được hoàn thành trong nháy mắt.
Rồi bỗng nhiên một mảnh bán nguyệt tỏa ra hào quang xanh lam rét buốt, tụ lại thành một dấu hiệu chứa đầy khí băng hàn lạnh lẽo tê tái, rồi bắn ra trong chớp mắt.
Xoẹt, vào lúc này, con Bá Địa Cự Viên duy nhất không bị tấn công giờ đã đầu lìa khỏi cổ.
Một chiêu chém chết.
Hai mắt Lý Nhàn Ngư tròn xoe.
Ba con Cự Viên này đều là huyền thú cấp ba linh cảnh Niết Bàn, dù không thể biết bọn chúng ở tầng mấy, nhưng ít nhất chắc cũng phải là tầng một chứ?
Vậy mà Tần Ninh chỉ dùng một chiêu chém chết trong giây lát.
Hơn nữa, tốc độ của Tần Ninh quá nhanh!
Lúc ấy, ánh mắt hai con Cự Viên còn lại đờ đẫn.
Bọn chúng cảm nhận được luồng hơi thở uy hiếp rất đáng sợ từ người thanh niên trước mắt chúng.
Ánh mắt hai con Cự Viên giờ tràn ngập sự sợ hãi.
Xoạt...
Hai con Cự Viên cùng lúc lê lết thân thể tàn tạ của mình, xoay người tháo chạy.
Kẻ có thể dùng một chiêu giết chết đồng bọn của chúng không phải là người mà chúng có thể chống lại.
"Chạy trốn sao?"
Tần Ninh cười nhạo, vung hai tay.
Lúc này, hai tay Tần Ninh tự hình thành một dấu ấn.
Hai tay hắn đều tự kết ấn, vô cùng phức tạp, nhưng vẫn hỗ trợ lẫn nhau.
Hai mảnh trăng non màu xanh lam lạnh lẽo xuất hiện.
"Nhất Tuyệt Bán Nguyệt Trảm!"
Hắn vung hai tay lên.
Hai mảnh trăng non bắn thẳng ra ngoài.
"Láo xược!"
Trong tích tắc, bỗng có một tiếng quát to vang lên.
Nhưng lúc này, tiếng quát đó đã chậm.
Hai mảnh trăng non xanh lam xoay tròn, mang theo khí hàn băng đã bắn ra.
Từng thanh âm chém giết vang vọng.