Tiên Hàm lúc này đột phá.
Tiểu Thánh Vương!
Một khí tức mạnh mẽ chảy vào trong cơ thể Tiên Hàm, làm cho Tiên Hàm lúc này nhìn khác hẳn trước.
“Đây chính là cảnh giới Tiểu Thánh Vương”.
Tiên Hàm mỉm cười nhìn Giang Hòe, Giang Bách: “Cảm ơn hai vị đã giúp ta tiến thêm một bước, đạt cảnh giới Tiểu Thánh Vương, có muốn tiếp tục tỉ thí không?”
Vào giờ phút này, Giang Bách và Giang Hòe có vẻ mặt khó coi đến vô cùng.
Tại sao lại như vậy được?
Cả hai nằm rạp trên mặt đất, sắc mặt kinh ngạc đến ngây người.
Tần Ninh từ từ đi lên phía trước, chậm rãi nói: “Các ngươi thua rồi, nên hoàn thành lời hứa vừa nãy đi”.
Nghe vậy, đến cả Giang Tùng cũng trở nên khó chịu.
Đi quanh võ trường, hô mình là phế vật?
Vậy mặt mũi của Giang gia bọn họ để đi đâu?
Lúc này, Giang Tùng đứng dậy, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, quát lên: “Ngươi là người phương nào mà dám vào Giang gia chúng ta?”
Giang Y Y đi ra, nói: “Giang Tùng đại ca bớt giận, Tần Ninh là bạn của ta, ta mời đến Giang gia làm khách”.
“Bạn của muội?”
Giang Tùng hừ nói: “Bạn muội mời đến mà cũng dám sỉ nhục đệ tử Giang gia chúng ta, sỉ nhục mặt mũi Giang gia chúng ta à?”
Giang Y Y lúc này khựng lại.
Tần Ninh cũng bật cười.
“Hay thật, thua rồi là bắt đầu lươn lẹo, chơi xấu đúng không?”
Nghe vậy, ba người Giang Tùng, Giang Bách, Giang Hòe đều mang thần sắc bất thiện.
Cho dù là lươn lẹo chơi xấu thì Tần Ninh làm gì được nào?
Đây là Giang gia.
Bọn họ làm sao có thể tự hô to bản thân là phế vật tại võ trường này được?
Đến lúc ấy, chuyện bé xé ra to, bọn họ sẽ cực kỳ mất mặt.
Tần Ninh cười nói: “Nếu các ngươi không chịu thì hết cách rồi”.
Giang Y Y và nhóm Giang Tùng đều cho là Tần Ninh đã bỏ qua.
Nhưng mấy người chưa kịp thở phào thì giọng nói của Tần Ninh đã vang lên lần nữa.
“Nếu các ngươi không chịu, thì... ta chỉ còn cách đích thân ra tay và cho các ngươi chạy thôi!”
Nghe vậy, cả ba người đều sửng sốt.