Sao lại như vậy?
“Sao ngươi lại không chết?”
Phong chủ Lâu Dục kinh ngạc nói.
“Vì sao ta phải chết?”
“Tam Huyền Diêt Thiên Trận mà muốn diệt được ta?”
Lời này vừa nói ra, ba người phong chủ Lâu Dục đều cảm thấy không thích hợp.
Tần Ninh không chết! Ba người Vô Lượng Kiếm Tử cũng không trở về.
Chuyện lớn rồi
“Lập tức phái người đi…”, “Không cần”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ba người họ chết rồi”.
Vừa dứt lời, hơn trăm người của cả ba đại tông môn đều trợn mắt há mồm.
“Ngươi giết bọn họ?”
Phương Hóa Vũ oán hận nói.
“Lão phu giết!”
Một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.
Hồng Lưu Thiên Nhân xuất hiện.
Động tĩnh lớn như vật được nhiên ông ta cũng cảm nhận được.
“Còn có hai người bọn ta nữa!”
Hai vị Thiên Nhân Lộc Phương, Lộc Viên cũng xuất hiện.
Ba vị Thiên Nhân, đằng đằng sát khí.
Lúc trước thiếu chút nữa đã chết.
Nếu không phải Tần Ninh có biện pháp phá vỡ phong ấn thì người chết hiện tại chính là bọn họ.
“Thật to gan!”
Phong chủ Lâu Dực nhìn về phía ba người giận dữ hét: “Ba người các ngươi thật sự nghĩ bổn tọa không dám giết các ngươi sao?”
“Vậy ngươi thử xem”.
Hơi thở của Hồng Lưu Thiên Nhân hùng hậu.
Bị người khác chơi cho một vố thiếu chút nữa đã chết.
Cho dù là ai cũng không có giọng điệu tốt đẹp được.
“Vậy thì chết đi!”
Phong chủ Lâu Dục, Phương Hóa Vũ cùng với nhị cung chủ Mục Hàm đằng đằng sát khí.
Trận đấu hết sức căng thẳng! Nhưng mà đúng lúc này.
Tiếng ầm vang lên, đột nhiên bùng nổ.
Âm thanh nứt vỡ xuất hiện.
Cả tiên cung đều chấn động lên.
“Thất tử Thiên Nam chẳng qua cũng chỉ có vậy. Đã một tên phế vật Sở Thiên Diệp, Tề Thông Phong ngươi cũng là một tên phế vật khác!”
Một tiếng cười lạnh vang lên.
Ầm ầm… Hai bóng người chật vật rút lui, đánh nhau hướng đám người Tần Ninh bên này.
Trong Thiên Âm cung còn có người khác đang đánh.
Thật là loạn!
“Thiên Minh Vũ, ngươi tìm chết”.
Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.