Sức mạnh Cực Đạo tàn phá khắp nơi.
Cả người Diệp Viên Viên bị chìm ngập.
Mà lúc này, Nguyên Ca Ngọc chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất đã được cứu một mạng.
Hai người Chu Hỗn, Nguyên Duệ, cùng với đám võ giả nhà họ Chu, nhà họ Nguyên xung quanh đều vô cùng phấn khởi.
Chẳng qua là ngoài sự phấn chấn, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc.
Diệp Viên Viên, rất mạnh.
Có lẽ lúc trước ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào Tần Ninh nên khiến mấy người bên cạnh hắn không thể tỏa ra hào quang được.
Bây giờ xem ra, có thể đi theo Tần Ninh sao có thể là người bình thường được?
Lúc này, Nguyên Ca Ngọc đi tới bên cạnh Chu Thanh, chắp tay nói: "Cảm ơn Thanh ca!"
Chẳng qua là Nguyên Ca Ngọc vừa dứt lời liền phát hiện sắc mặt Chu Thanh cũng không hề có vẻ đắc ý.
Trong lòng Nguyên Ca Ngọc rất rung động, xem ra Chu Thanh cảm thấy cảnh giới tầng năm của mình có thể giết được Diệp Viên Viên cũng không phải là chuyện đáng kiêu ngạo gì.
Bỗng nhiên lúc này, vẻ mặt không ít người xung quanh đều thay đổi.
Nguyên Ca Ngọc xoay người lại nhìn, lập tức ngẩn ngơ.
Bên trong cái hố tràn ngập bụi đất kia, lúc này lại có một thanh niên mặc đồ trắng đứng ở đó.
Mà cô gái đang được ôm ngang kia không phải Diệp Viên Viên thì là người nào!
"Tần... Tần... Ninh!"
Thấy thanh niên kia, Nguyên Ca Ngọc chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, đầu óc run lên.
Làm sao lại đúng lúc như vậy?
Làm sao có thể đúng lúc như vậy! Lúc này, Diệp Viên Viên được Tần Ninh ôm vào trong lòng, trên khuôn mặt lạnh như băng cũng có chút kinh ngạc.
"Không sao chứ?"
"Không... Không sao...", "Ta thấy đâu có không sao".
Tần Ninh cười nói: "Cả người cũng nhẹ hơn không ít!"
Lúc này khuôn mặt Diệp Viên Viên đỏ lên.
"Tại sao chàng lại ở chỗ này?"
Diệp Viên Viên hiếu kỳ nói.
"Ta?
Bởi vì ta là anh hùng cái thế của nàng mà!"
Tần Ninh cười nói.
Nghe được lời nói trêu ghẹo của Tần Ninh, Diệp Viên Viên vùng vẫy muốn xuống.
Tần Ninh cười nói: "Cứ ôm như vậy là được, nàng vất vả rồi...", Diệp Viên Viên nhìn Tần Ninh, tùy tiện nói: "Làm chàng mất thể diện".