Tần Ninh quát, không thèm quay đầu lại.
"Sư tôn ơi, con... bụng con sôi sùng sục rồi, con khó chịu quá..."
"Nhịn!"
Tần Ninh lại quát.
"Sư tôn, con..."
"Câm miệng!"
"Câm miệng!"
"Câm miệng!"
Ba tiếng quát vang lên cùng một lúc.
Ba người Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo và Liễu Thông Thiên đồng thanh mắng.
Hiện giờ họ đang ở trong con đường thời không.
Chỉ cần Tần Ninh mất tập trung chút thôi là bọn họ có thể sẽ chôn thây tại cái nơi thời gian và không gian đan xen nhau này, thậm chí sẽ lưu lạc trong thời không, vĩnh viễn không thể trở về.
Từ trước đến giờ không gian luôn là một thứ gì đó vừa huyền bí vừa nguy hiểm.
Đến Thiên Thánh Đế có khả năng di chuyển qua lại trong không gian ở Hạ Tam Thiên cũng phải hạn chế làm cơ mà.
Mặc dù có ưu điểm là nhanh hơn nhưng lỡ may khi đi qua một nơi mà không gian không ổn định thì biết đâu sẽ rơi vào trong đó, không thể thoát thân thì sao.
Diệp Nam Hiên cứ lải nhải mãi, không chịu để yên, đúng là phiền phức.
Bấy giờ hắn ta mới ấm ức im lặng.
Sư tôn nhiều đồ đệ và phu nhân đúng là chẳng tốt chút nào, hắn ta chẳng còn là duy nhất nữa, không được thương yêu nhiều như trước nữa.
Ôi... Diệp Nam Hiên thở dài thườn thượt, ngậm ngùi nín thinh.
Sau khi nhóm năm người Tần Ninh đi vào con đường không gian, lối vào ở Tam Thiên Giới Bích cũng chuẩn bị khép lại.
Bỗng nhiên có một luồng sáng màu xanh bay vào trong ngay khoảnh khắc lối vào đóng kín, biến mất tăm...
Thời gian dần trôi.
Dường như năm người đã đi trong con đường không gian khá lâu, nhưng rồi phảng phất chỉ mới qua một cái chớp mắt... Ánh mắt Tần Ninh lúc này đầy cảnh giác.
"Sắp đến rồi!"
Hắn thình lình lên tiếng.
Bốn người phấn chấn tinh thần.