Lúc này, Lâm Khải đi ra, cao giọng nói.
“Đệ tử Lâm tộc?”
Lúc này, một tay của Tần Ninh xuyên qua thi thể của Lâm Phưởng, đầu lưỡi hắn nhẹ nhàng liếm giọt máu vương trên ngón tay, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi mở hai tay ra, nhắm mắt lại.
Đột nhiên, hai mắt Tần Ninh mở ra, nhìn thẳng về phía Lâm Khải.
“Đại bá, máu của người Lâm tộc, có hương vị thực sự… rất tuyệt!”
Dứt lời, Tần Ninh đem thi thể của Lâm Phưởng buộc chặt vào đầu dây thừng rồi kéo lên trên, treo lủng lẳng ở trước cửa Lâm tộc.
“Lâm tộc, hôm nay, sẽ diệt vong!”
Giờ phút này, cảnh tượng kia làm cho Lâm tộc không khỏi đau đớn.
Lục gia Lâm tộc, bị người ta treo trước cửa Lâm tộc, điều này cực kỳ nhục nhã.
“Giết hắn!”
Lâm Bằng Chính vẫn luôn im lặng, lúc này, rốt cuộc cũng mở miệng.
Hai người Lâm Khải và Lâm Du Du mang vẻ mặt không đành lòng, nhưng vẫn đánh ra.
Mà lúc này, hai người Phong Vô Khuyết và Linh Thược cũng bước lên phía trước.
Lâm Khải và Lâm Du Du là cảnh giới Nhị Biến, hai người bọn họ cũng như vậy, hai người này, căn bản là không đáng e ngại.
Bốn vị bá chủ Nhị Biến bay lên không trung, sát khí càn quét.
Lâm Bằng Chính nhìn thấy sáu người giao chiến trên không trung, khí tức trong cơ thể ông ta bùng nổ, lạnh lùng nhìn Tần Ninh.
Mà ở bên cạnh tộc trưởng Lâm tộc, một gã thanh niên đang chắp tay đứng đó, trang phục màu đen, tóc dài buộc cao, dáng vẻ có chút đẹp mắt.
Thiếu tộc trưởng của Lâm tộc, Lâm Tung.
Cũng là người cướp đi huyết mạch một đời của Lâm Thần, chuyển đến trên người hắn ta.
Lúc này, Lâm Tung nhìn về phía Tần Ninh, cao ngạo nói: “Thật sự không hiểu nổi, vì sao ngươi lại cố tình đến đây tìm chết, quả thực là ngu ngốc giống y như cha nương của ngươi, không biết điều”.
Lời này của Lâm Tung vừa dứt, ánh mắt Tần Ninh đảo qua hắn ta, một vòng sát khí ngưng tụ.
“Ngươi cho rằng có Lâm Bằng Chính ở đây, ngươi sẽ không chết sao?”
Lúc này, Tần Ninh chậm rãi nói: “Kiếp trước kiếp này, giải quyết ân oán trong ngày hôm nay luôn đi”.
“Lâm Tung, ta sẽ giết chết ngươi ở ngay trước mặt cha ngươi”.
Lâm Bằng Chính nghe được lời này thì sắc mặt trở nên xanh mét.
Trước mắt, nếu như là Thông Thiên Đại Đế Lâm Thần năm đó, Lâm tộc sẽ không có sức chống cự.
Thế nhưng Tần Ninh chỉ là người chuyển kiếp, vậy mà lại dám nói năng hỗn láo như thế! Lâm Bằng Chính bước ra, ông ta nhìn về phía Tần Ninh, chậm rãi nói: “Ta đã biết những chuyện mà ngươi đã làm ở Tây Hoa Thiên, thế nhưng, nơi này là Lâm tộc, cũng không phải là nơi mà ngươi có thể đảo lộn đất trời”.
Tần Ninh cười nhạo nói: “Vậy sao?
Thử một chút xem”.