Nghe vậy, Liễu tiên sinh nhướng mày.
Đây đã là giới hạn cuối cùng của y.
Liên tiếp mấy người, từ Dương Thanh Vân cho đến Ôn Hiến Chi, khiến cho Thánh Đế viên mãn như y mất hết tôn nghiêm và mặt mũi.
“Nếu đã vậy, để xem ngươi có thể chống đỡ bao lâu!”
Liễu tiên sinh nói xong, nắm chặt tay, năm ngón thành trảo.
Trong nháy mắt, ngón tay như hóa rồng, phá không mà ra, trảo ấn ngàn trượng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh tới người Ôn Hiến Chi.
“Hiến Chi...”
“Lão Ôn...”
Lúc này, nhóm Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương chỉ hận không thể thoát thân đi ra mà cản lấy.
Nhưng lực bất tòng tâm.
Một Thánh Đế viên mãn, hơn nữa còn là Thánh Đế viên mãn mạnh mẽ như thế, khiến bọn họ không thể làm được điều gì.
Oành.... Trong nháy mắt.
Trời đất sụp đổ.
Chớp mắt.
Mặt đất rung chuyển.
Tất cả đều kinh hãi.
Nhóm Thánh Đế hoảng hốt.
Thực lực mạnh như vậy quả thực là không kém hơn bất kỳ một ai trong thập đại Thánh Đế của Hạ Tam Thiên.
Nhưng kẻ này lại chưa từng xuất hiện.
Rốt cuộc đây là ai?
Bụi mù tràn ngập, thánh lực cuồn cuộn.
Giờ phút này, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Thời Thanh Trúc, Dương Thanh Vân và những người khác đều ngơ ngác nhìn qua.
Xong!
Mà thời khắc này, Liễu tiên sinh đứng trên mặt đất, dáng người thon dài có vẻ rất thỏa mãn.
Nhưng chỉ một khắc sau, ánh mắt của Liễu tiên sinh lại biến đổi.
Phẫn nộ, khó hiểu, kinh ngạc xen lẫn trong cảm xúc của Liễu tiên sinh.
“Chưa... chết...”, Liễu tiên sinh khẽ nói ra hai chữ.
Lúc này, mọi người nhìn lại.
Bụi bặm tan hết.