"Đồng thời, cấp bậc Tiểu Thần Tôn phải tạm gác việc của mình lại và sẵn sàng đợi lệnh!"
Vừa nghe thấy lời này, các thành viên cấp cao đều hoảng hốt.
"Lâu chủ, chuyện này..."
"Làm đi".
Hồng Phù Dung nói tiếp: "Thừa dịp bây giờ chúng ta còn giúp được thì phải cố gắng làm vài chuyện đã..."
Những thành viên cấp cao đồng loạt chắp tay rồi vội vàng rời đi.
Hồng Phù Dung nhìn Thanh Y Đại Bằng Điểu từ từ hóa thành một đốm sáng rồi biến mất một lúc lâu.
Định mệnh đã cho tiên sinh chỉ là một vị khách bước qua đời cô ấy.
Kiếp trước là vậy.
Kiếp này cũng như vậy.
Song, dù chỉ là khách qua đường thì cô ấy cũng muốn làm chuyện mình nên làm trong đoạn thời gian này.
Cùng lúc đó.
Thanh Y Đại Bằng Điểu giương cánh bay lên trời, chạm đến độ cao nghìn trượng.
Tiếng gió kêu rin rít bên tai nhưng không chói tí nào.
Vì Thanh Y Đại Bằng Điểu trong lúc bay đã giơ cánh sau cổ và hai đôi cánh lên cản gió rồi.
Trong lầu các.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên quan sát người thanh niên lôi thôi bên cạnh Dược Thập.
Người thanh niên lôi thôi ấy cũng nhìn Tần Ninh và những người khác.
Nhìn từ trên xuống dưới, người này cho người ta ấn tượng là kiểu người bố đời.
Quần áo hơi nhăn nheo, bẩn thỉu, máu tóc dài thì rối bời một cục, người tỏa ra mùi kỳ lạ.
Nếu như nói Dược Thập là phóng khoáng thì người này mới thật sự là không hề để ý tới hình tượng của mình.
"Vị này là Tần Ninh công tử đúng không?"
Người thanh niên lôi thôi nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay cười nói: "Ta đã nghe sư muội ta nhắc tới ngươi nhiều lần, rất vui được gặp mặt".
"Rất vui được gặp mặt!"
Tần Ninh cũng khách sáo trả lời.
Dược Thập lên tiếng: "Đây là sư huynh của ta, Vệ Khả Dần!"
Vệ Khả Dần?
Tên lạ thật.
Hác Kỉ Suất ngạc nhiên ra mặt.