Khi thánh văn ngưng tụ lên phía trên cái đỉnh và chày vàng, ánh sáng từ hai món đế khí này lần lượt thu gọn lại, giống như sẽ tán loạn bất cứ lúc nào.
Bỗng nhiên có tiếng gió rít gào, đỉnh và chày vàng cùng biến mất.
Một bóng dáng đột ngột xuất hiện dưới mặt đất.
Một bộ áo dài màu xanh khẽ bay theo gió, mấy sợi tóc dài hơi phiêu đãng.
Bóng người này cao hơn trăm trượng, đưa lưng về đám đông, đứng chắp tay, thần thái tiêu sái.
Mà Tần Ninh đứng phía dưới người này, nhìn bầu trời, sắc mặt bình tĩnh.
Các loại thay đổi này khiến tất cả phải lui về sau.
Có chuyện gì vậy?
Nhưng Tần Ninh lúc này đã ngưng tụ ra vô số thánh văn càn quét khắp đất trời.
Ngay sau đó, tất cả đều thấy được thánh văn do Tần Ninh ngưng tụ ra khuếch tán thành một thân thể cao lớn trùng khớp với thân thể kia.
Mà lúc này, trên vị trí trái tim của thân thể áo xanh bỗng mở ra một cánh cửa.
Một cánh cửa được làm từ ngọc.
“Cửa mở rồi!”
Lúc này, đám người kinh ngạc hô lên.
“Mau xông vào!”
Không biết là ai hô lên.
Nhất thời, mấy chục người cùng xông ra.
Tốc độ nhanh đến mức người xem phải líu lưỡi.
Những kẻ này là võ giả tán tu đến từ các thánh vực, thực lực không yếu, có từ Thánh Hoàng đến Thánh Tôn.
Nhưng khi những kẻ đó tiến gần đến cửa ngọc.
Đột nhiên, những tiếng phập vang lên, đám người kia trực tiếp nổ tung, hóa thành tro tàn.
Đám người ngo ngoe muốn động lập tức trở nên yên tĩnh.
“Sao lại thế?”
Không ít người đều nghẹn họng nhìn.
Tần Ninh thì không thèm để ý.
Vội đi đầu thai thế cơ à?
Đây mới chỉ là cửa ngọc ảo mà thôi, đã phải lối vào chân chính đâu.
Lúc này, Tần Ninh cũng không giải thích.
Ai muốn chịu chết thì cứ làm!
Lúc này, xung quanh cửa ngọc có một màn sương máu tản ra.