Giọng nói đột nhiên này khiến mọi người vô cùng sửng sốt.
Mẹ nó chứ!
Tình huống gì đây?
Làm sao có thể nhận thua được?
Lúc này Vạn Tiên Hướng còn chẳng thèm đi ra, nói thẳng: "Ta không phải đối thủ của Tần Ninh, tự nguyện nhận thua, bắt đầu trận kế tiếp đi!"
Vạn Tiên Hướng vừa dứt lời, phong chủ Thi Ngọc đứng bên cạnh vỗ vào đầu hắn ta, mắng: "Tên nhóc thối, làm mất mặt ông đây, còn chưa đánh mà đã nhận thua?"
Vạn Tiên Hướng vội vàng thấp giọng nói: "Sư phụ, người muốn con chết sao? Tần Ninh sẽ giết con, con đã tận mắt nhìn thấy hắn giết đám người Huyền Trung Nguyệt, Thanh Dương Hoa, căn bản không phải đối thủ của hắn".
"Vậy con cũng phải ra sân một tí chứ!"
Mà vào lúc này, đám người đã hoàn toàn sôi trào.
Trưởng lão tóc trắng tiếp tục nói: "Vị kế tiếp, hạng thứ mười, thánh địa Thanh Dương, Niếp Như Tuyết".
"Ta nhận thua!"
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Niếp Như Tuyết vang lên.
Mẹ nó!
Lại nhận thua?
Giờ phút này, mọi người đã hoàn toàn bối rối.
Mà Nguyên Nguyệt Minh vừa đi xuống lại vô cùng buồn rầu.
Hắn ta mới bắt đầu nhận thua đã không ngừng bị chê bai.
Vạn Tiên Hướng và Niếp Như Tuyết nhận thua lại không có ai nói gì, quá không công bằng.
Lúc này trưởng lão tóc trắng cũng hơi cạn lời.
Tần Ninh đáng sợ như vậy sao?
"Tiếp theo, hạng thứ chín, động thiên Huyền Nguyệt, Lý Ý Nguyệt".
"Trưởng lão, ta cũng nhận thua".
Lý Ý Nguyệt thoải mái nói.
Nhận thua, không mất mặt.
Lên sân mà chết, đó mới mất mặt.
Lần này, đám người đã hoàn toàn huyên náo hẳn lên.
Nhận thua?
Thật sự nhận thua!
Liên tục bốn vị thiên tài, đệ tử có khả năng đoạt cúp đều nhận thua!
Vậy kế tiếp...
"Trận kế tiếp, hạng tám, Thánh Đạo tông, Tư Mã Tuyết Thiên".
Trưởng lão tóc trắng nhìn về phía Tư Mã Tuyết Thiên, nói: "Ngươi có bằng lòng nhận thua hay không?"
Câu hỏi này khiến mọi người hoàn toàn cạn lời.