Ngay tại đây, không gian sụp đổ từng tấc từng tấc một.
Mãi đến lúc này.
Các vị tiên đế trên trời cao cuối cùng cũng đã dừng tay, đủ loại thần thông thủ đoạn tới tấp khiến sự ảnh hưởng từ việc thế giới sụp đổ trở nên thấp nhất.
Chẳng biết đã qua bao lâu.
Quá trình thế giới sụp đổ dần ngừng lại.
Các vị tiên nhân võ giả tới từ khắp phương trời cùng đứng trên một vùng đất mênh mông vô tận.
Từ trên trời cao vạn trượng kia, khí tức từ các vị tiên đế giáng xuống dưới khiến người người kinh hãi.
Nhưng mọi người đã không còn ở thế giới khi nãy nữa.
“Có chuyện gì thế?”
“Đây là bên ngoài Thất Bảo Miếu Đồ sao?”
“Nó vẫn trong phạm vi bí địa đảo Tề Thiên nhỉ?”
“Chắc là thế...”, thế gian xung quanh mênh mông nhìn không thấy điểm cuối.
Rất nhiều người đến đây để săn lùng bảo vật.
Nhưng bây giờ, hiển nhiên đã bị buộc phải tham gia vào trận chiến khốc liệt giữa Dị tộc và tam đại thế lực.
Một khi đã vướng vào thì không tài nào dứt ra được.
Rất nhiều người cảm thấy mình thật oan ức.
Bản thân mình vốn chẳng làm gì mà lại dính vào việc rắc rối này.
Nhưng trước mắt, bọn họ đã vướng vào đó, thoát thân lại chẳng phải chuyện đơn giản.
Đám Tần Ninh đang đứng trên mảnh đất rộng lớn kia.
Trên người bọn Thần Tinh Dịch, Diệp Nam Hiên, Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên nhuộm đẫm máu tươi, có máu của bản thân cũng có máu của Dị tộc và phản tiên.
Lúc này đây.
Lũ Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc lại tụ họp lại.
“Giết!”
Chúng xung phong lao lên, tiếp tục trận chiến.
Giờ đây nó chỉ là cuộc chiến giữa hai bên.
Tần Ninh cầm kiếm Lạc Diệp Thanh Phong, người mặc giáp bạc Xỉ Dực, ánh mắt lạnh nhạt, cũng liều mình xông lên tham chiến.
Trận chiến ác liệt kia bắt đầu lần hai.
Rất nhanh sau đó.
Tần Ninh thấy Lý Uyển Thanh.
Bây giờ, Lý Uyển Thanh đã bước vào cảnh giới Tiên Quân hạ phẩm, tư thế cô ta vẫn oai hùng hiên ngang như cũ, vẫn xung phong chiến đấu trên chiến trường của những tiên quân, trông vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
Đối với nhiều người căm hận Dị tộc mà nói, thấy nhiều Dị tộc toi đời quá ư là chuyện tuyệt vời.
Thế nhưng, Lý Uyển Thanh một mình tiên phong chẳng bao lâu đã bị bao vây bởi lũ chiến sĩ Dị tộc cùng cảnh giới, xung quanh chẳng có lối thoát, nhưng dù thế, Lý Uyển Thanh chẳng hề nao núng mà vẫn hứng khởi như cũ.
“Hừ, lũ chán sống!”
Một tên chiến sĩ Cảnh Hỏa tộc cầm cây đinh ba đâm đằng sau lưng Lý Uyển Thanh.