Tần Ninh dẫn mọi người đi ra sau núi, tới một chân núi rồi dừng lại.
“Tàng Linh các!”
Nhìn thấy ba chữ lớn được chạm khắc dưới chân núi, Lý Dương Chiêu tức thì hiểu ý Tần Ninh.
“Công tử, Tàng Linh các này mấy vạn năm trước đúng là có hàng vạn linh quyết, là lão tổ đích thân đưa đệ tử tới đây xây dựng”.
Đại trưởng lão cười khổ: “Nhưng vài vạn năm trôi qua, khi Thanh Vân tông suy tàn, những linh quyết này đã bị người ta đánh cắp đến rỗng!”
“Ta biết!”
Tần Ninh nhìn đỉnh núi, nói: “Nhưng bảo bối chân chính thì có kẻ muốn trộm cũng không trộm được”.
Hả?
Lời này nói ra, năm vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, không hiểu vì sao.
Tần Ninh cũng không giải thích nhiều, nhìn đỉnh nói, nói: “Chuẩn bị mở rộng tầm mắt đi!”
Mọi người lên núi, ven đường đi, từng cung điện hiện ra, tuy tồi tàn nhưng được xây trên vách núi, chỉ nhìn khung thôi cũng đủ thấy sự tráng lệ.
Kiếm Tiểu Minh than thở: “Trời ơi, không ngờ một Thanh Vân tông nho nhỏ lại có những kiến trúc nguy nga đến vậy...”
Nhị trưởng lão tự hào nói: “Đương nhiên rồi, mấy vạn năm trước Thanh Vân tông nhìn thì có vẻ không mạnh mẽ, nhưng có tôn giả Thanh Vân tọa trấn, thêm hơn mười đệ tử môn hạ ưu tú, không ai dám động vào, cho nên xây dựng cũng phải xa hoa chứ”.
“Vẫn bị mấy người các ông làm cho lụi bại còn gì...”
“...”
Tần Ninh nhìn kiến trúc bên sườn núi, liên tục gật đầu, bộ dáng như rất hài lòng.
Năm vị trưởng lão lúc này cũng không biết đến cùng Tần Ninh đang nghĩ gì.
Nhưng vị tông chủ này có phong cách làm việc kỳ lạ, bọn họ cũng chỉ có thể chờ.
Thẩm Văn Hiên đi theo Tần Ninh, cũng chẳng nói lời nà.
Lúc ở đế quốc Bắc Minh, Tần Ninh nhìn Bắc Minh điêu tàn, lúc đầu cũng chưa định giúp Bắc Minh phục hưng.
Nhưng sau khi biết cương vương Minh Uyên bỏ mình, Tần Ninh mới dần giúp đế quốc Bắc Minh khai cương thác thổ.
Mà cũng nhờ đó, đế quốc Bắc Minh mới đi được đến bước kia, mà Tần Ninh cũng không quá quan tâm, liền đến vùng đất Cửu U.
Nhưng lần này thì khác.
Tần Ninh không những chủ động đến Thanh Vân tông làm tông chủ, mà còn vạch xong kế hoạch.