Tần Ninh lẩm bẩm: "Cao thủ dùng độc à?"
"Vâng".
Hồng Phù Dung tiếp tục báo cáo: "Nghe nói người này được sư tôn của mình - một vị cường giả cảnh giới Đại Thần Tôn - truyền lại thuật dùng độc, nhưng sau khi học thành tài y lại quay sang độc chết sư tôn mình!"
Độc chết chính sư tôn của mình sao?
Tàn nhẫn thật!
Hồng Phù Dung nói tiếp: "Kẻ hạ độc Hác Kỉ Suất chính là con trai y, Độc Thiên Tầm. Người này thừa kế toàn bộ tính cách độc ác và tàn bạo của cha mình, chỉ vì cùng thích một gốc cây Linh Chi với Hác Kỉ Suất nhưng không lấy về được, bề ngoài tỏ ra không quan tâm nhưng lại hạ độc luôn..."
Cha nào con nấy!
"Dược Thập điều tra được bằng cách nào?"
Hồng Phù Dung lắc đầu.
Chẳng mấy chốc Dược Thập đã đến.
Đi theo cô ta còn có Hác Kỉ Suất.
Chỉ trong mười mấy ngày mà hắn ta đã có thể xuống giường.
Tần Ninh thầm ngạc nhiên trước năng lực của Dược Thập.
Thuật luyện đan của nữ tử này xuất sắc thật.
"Lên đường thôi!"
Dược Thập nhìn Tần Ninh, nói một cách chắc nịch.
"Được!"
Lúc này Hồng Phù Dung đã gọi phi cầm, tọa kỵ của Phù Dung lâu đến.
Dược Thập bỗng ngăn cản: "Không cần đâu, ta đã chuẩn bị tọa kỵ rồi, chút nữa nó sẽ đến, chờ thêm chút nữa thôi!"
Hả?
Hồng Phù Dung khá tò mò.
Không lâu sau, tiếng gió thổi vù vù truyền tới.
Trận pháp khổng lồ bao phủ khắp bầu trời Phù Dung lâu thình lình gợn sóng.
Chỉ thấy trên những làn sóng ấy có một bóng dáng lớn đến trăm trượng xòe cánh từ từ bay xuống.
"Lâu chủ..."
Hầu hết võ giả của Phù Dung lâu đều biến sắc, Hồng Phù Dung lại khoát tay ra hiệu không có gì.