"Sư phụ, bây giờ chúng ta đang ở trong Tây Hoa Thiên, không còn ở Thượng Nguyên Thiên nữa".
"Ta biết".
"Sư phụ, là hai vị tiểu thư nhà họ Vân thành Vân Dương giúp chúng ta".
"Ta biết".
"Sư phụ, làm sao cái gì người cũng biết vậy?"
"Bởi vì ta đã sớm tỉnh lại, chẳng qua là hồn phách và thân xác bị tách ra, khoảng thời gian này luôn dựa vào sức mạnh của Tịnh Ma Châu Đan để từ từ nắm thân thể trong tay, lúc này mới có thể mở mắt nói chuyện".
Lý Nhàn Ngư sửng sốt, lập tức nói: "Vậy người đã biết hết mọi chuyện rồi?"
"Ừ...", vẻ mặt Lý Nhàn Ngư ảm đạm nói: "Là đệ tử vô dụng, để sư phụ phải chịu khổ. Nếu như là mấy người Trần sư huynh, Ôn sư huynh, nhất định sẽ không để sư phụ phải vất vả!"
"Thôi đi".
Tần Ninh lại nói: "Nếu như là Trần Nhất Mặc, không chừng sẽ cho ta ăn đan dược gì, không chết cũng bị hắn ta hại chết. Còn Ôn Hiến Chi... nói không chừng sẽ thử đánh ta một trận xem có thể đánh thức ta được không!"
Lý Nhàn Ngư không nói gì.
Đúng là hai vị sư huynh có chút kỳ quái, nhưng chắc chắn sẽ không để sư phụ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc này Tần Ninh nhẹ nhàng nâng tay lên vuốt ve đôi mắt của Lý Nhàn Ngư, lẩm bẩm nói: "Nhất định sư phụ sẽ nghĩ biện pháp để vãng sinh đồng của ngươi khôi phục như cũ".
"Còn có Dương Thác kia...", Lý Nhàn Ngư vội vàng nói: "Không sao cả...", "Có sao!"
Tần Ninh nói thẳng: "Đệ tử của Tần Ninh ta, ta có thể bắt nạt chết đi sống lại, nhưng người ngoài thì không được".
Lý Nhàn Ngư nghe vậy thì không ngừng cười hì hì.
Sư phụ tỉnh lại là tốt rồi.
Tuy nói bây giờ không động đậy được! Nhưng chắc chắn sau này sẽ tốt lên.
Mà lúc này, ba bóng người đi từ bên ngoài đình viện vào.
Vân Như Sương, Vân Như Tuyết cùng với Vân Khánh đại sư kia.
Vân Khánh đại sư biết được Tần Ninh tỉnh lại cũng rất là tò mò, muốn tới nhìn một chút, mà hai người Vân Như Sương và Vân Như Tuyết vừa vặn ở Vân Tiên Các, cũng tới xem, không ngờ Tần Ninh đã tỉnh lại thật.