Trong lòng bốn người đều đoán ra người này là ai.
“Đồ đệ của Ngự Thiên Thánh Tôn, Ôn Hiến Chi!”
Lúc này có võ giả đời trước cũng nhận ra bóng hình đó.
“Tổ sư…”
Ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa đều quay sang nhìn nhau.
Thì ra sư tổ cũng từng tiến vào địa cung Linh Nguyệt?
Lúc này tuy rằng bóng hình trong hình ảnh có vẻ nhếch nhác thảm hại, nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ anh tuấn của hắn ta.
Nhưng hắn ta vừa lên tiếng nói lại khiến người ta cảm thấy thật uổng cho một bộ xác thịt tuyệt vời.
“Bà nội nó!”
“Con chó ngốc đó, còn muốn dỗ gạt ta?”
“Ta biết ngay chắc chắc sư tôn từng đến địa cung Linh Nguyệt này”.
“Tự Ôn Hiến Chi Ta cũng có thể vào được, hai đế trận thôi mà làm khó được Ôn Hiến Chi ta ư?”
Lúc này Ôn hiến Chi như đang tự lẩm bẩm đắc ý.
Sắc mặt của đám người Diệp Viên Viên, Dương Thánh Vân, Giản Bác đều ngượng ngùng.
Tên này không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng… giống như kẻ ngốc vậy!
Phập!
Đúng lúc Ôn Hiến Chi vừa dứt lời, một tiếng phập đột nhiên truyền ra.
Mọi người chỉ nhìn thấy trong hình ảnh đó, ầm ầm một tiếng, một bóng người trực tiếp trùm xuống, hoàn toàn đập cơ thể của Ôn Hiến Chi lún vào trong phiến đá và biến mất.
Nhìn lại lần nữa thì phát hiện đó là bóng hình một con giao long.
Trong đám đông có người kinh hãi hô lên: “Thánh thú kết bạn của Ôn Hiến Chi – Huyết Thể Thanh Thiên Giao!”
Cơ thể giao long màu xanh khổng lồ bỗng đập mạnh xuống, bụi đất bay tứ tung.
Lúc này một giọng nói như của thiếu niên đột nhiên vang lên.
“Nếu không phải là ta thì ngươi sớm đi đời rồi, ở đây thể hiện cho ai xem hả?”
Giọng nói đó hiển nhiên đến từ Huyết Thể Thanh Thiên Giao.
Lúc này trong hình ảnh xuất hiện cơ thể của Huyết Thể Thanh Thiên Giao nhưng không hoàn chỉnh.
Nhưng chỉ riêng với phần phía trước người nó cũng đã thấy rất uy phong lẫm liệt.
Đôi sừng trên cơ thể giao long cũng hiện ra bá đạo khiến người ta khiếp sợ.
Vảy rồng màu xanh từ trên xuống dưới toàn thân lấp lánh hào quang màu xanh mang theo vẻ thần thánh.