Ầm ầm ầm... ngay chốc lát, trên dãy núi, mỗi một lần Tần Ninh chỉ ngón tay ra, đều có một vị võ giả Cực Cảnh bị nổ tan tành.
Từng đám từng đám cường giả Cực Cảnh của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu lần lượt bị nổ chết.
Diệp Nam Hiên thấy thế cười quái dị nói: "Một ngón tay là một anh bạn ra đi!"
Đám người Lý Huyền Đạo, ai nấy sắc mặt đều đầy quái dị.
Thế nhưng đúng là vậy thật.
Sư phụ dùng Ám Thiên Nhân, mộ Bất Tử và Thiên Thần Miếu làm thể xác để chịu tải, sáu cuốn đan điển phát huy tối đa thì bóp chết một vị võ giả Cực Cảnh quả thật rất dễ dàng.
"Nguyên Chính Thiên, tới lượt ngươi rồi".
Bỗng nhiên, Tần Ninh nhìn về phía Nguyên Chính Thiên.
Giết người giết tận tâm.
Tần Ninh vẫn chưa giết Nguyên Chính Thiên luôn, mà là từ từ giết một vị lại một vị tôn giả, thiên giả, linh giả Đế Tôn, khiến cho Nguyên Chính Thiên không biết khi nào Tần Ninh mới xuống tay với mình.
Một ngón tay lại một một ngón tay chỉ ra, sát khí của Tần Ninh giờ vô cùng nồng đậm.
Thân hình cao trăm trượng tỏa ra luồng khí thế ngút trời, khiến ai ai cũng phải sợ hãi.
Rồi bất chợt Tần Ninh tung ra một trảo.
Bàn tay khổng lồ tựa như vượt qua khoảng cách nghìn trượng, chẳng mấy chốc đã tới trước mặt Nguyên Chính Thiên.
Chính lúc này, Nguyên Chính Thiên chỉ cảm thấy xung quanh người mình như bị khóa chặt.
Luồng lực lượng khủng bố kia khiến cho Nguyên Chính Thiên cảm giác được ông ta đã không còn khống chế được thân thể của mình nữa.
Làm sao có thể chứ! Ông ta là đế giả Cực Cảnh đấy! Ông ta đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió cuộc đời, đã trở thành đế giả Cực Cảnh vô cùng hùng mạnh!
"Mấy năm gần đây, nhà họ Nguyên và nhà họ Chu quá đỗi ngang ngược, mặc dù Tần Ninh ta không có ở đây, dẫu cho suốt bốn vạn năm qua vẫn chưa từng xuất hiện, thế nhưng, tiếng tăm của Cửu Nguyên Đan Đế vẫn còn tồn tại, chưa tới lượt các ngươi giẫm đạp lên đó!"
Xoạt xoạt xoạt... thân thể Nguyên Chính Thiên dần dần đổ bể.
Ngay khoảnh khắc ấy, cả không gian chìm trong tĩnh lặng.
Mọi người chỉ cảm thấy bọn họ không có khả năng nhúng tay vào trận chiến này.
Đây là trận chiến của thần linh! Là sự phẫn nộ và tàn sát của thần.
Lúc này, Tần Ninh đứng trên một ngọn núi, ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời, cười bảo: "Nguyên tam gia!"
"Bốn vạn năm qua, ngươi cũng đã bước vào đế giả Cực Cảnh đỉnh phong rồi!"
Vừa dứt lời.
Trên bầu trời cao ngất.
Bóng dáng Tô Uyển Nguyệt và Nguyên Chính Phong từ từ xuất hiện.