Ba vị trưởng lão Trì Diệu Tuyền, Mục Hưng Hiền, Tân Thanh Y của Thái Thanh tiên tông lần lượt bước ra, ánh mắt đều dừng ở trên người của bóng dáng áo lam nhạt kia.
Mà nhóm người của Thái Thanh tiên tông cũng lần lượt cúi khom người hành lễ, biểu cảm thành kính.
Thái Thanh tiên tông, tông chủ Thanh Thiên Tung.
Đến rồi!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của đám Tiên Đế dị tộc đều trở nên vô cùng khó coi.
Bây giờ phải đánh đến ngươi chết ta sống với ba bá chủ đúng là không có chút lợi lộc nào.
Hàn Mị tộc.
Cảnh Hỏa tộc.
Vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý để thực sự lật mặt mà đại chiến một trận.
Nhưng bây giờ, muốn rút lui một cách toàn thân thì rõ ràng là không dễ dàng như vậy nữa rồi.
Bóng người của Thanh Thiên Tông dừng lại, ánh mắt khóa chặt lên một bóng người của nhóm Tiên Đế dị tộc, hờ hững nói: “Dịch Hoa, ngươi khiến ta thất vọng quá”.
Dịch Hoa Tiên Đế lúc này cũng đang nhìn chằm chằm vào Thanh Thiên Tung, sắc mặt sa sầm, không nói một lời.
Tất cả mọi người lúc này đều vô cùng yên lặng.
Mắt thấy.
Chính là cuộc nói chuyện giữa các Tiên Đế với nhau, những người khác hầu như chẳng có tư cách để chen ngang.
Tề Hồng Thiên nhìn về phía Thanh Thiên Tung, khẽ bật cười nói: “Mỗi người đều có quyền lựa chọn của mình, tầm nhìn của các ngươi không thể đi cùng với chúng ta, nhưng bọn họ bằng lòng, thì nói gì mà thất vọng?”
Thanh Thiên Tung liếc mắt nhìn Tề Hồng Thiên, xì một tiếng.
Mà lúc này, Thượng Vân Nhiên lại hừ mùi nói: “Thanh Thiên Tung, ngươi có ý gì?”
Thanh Thiên Tung lạnh lùng nói: “Ý trên mặt chữ”.
“Đường đường là một Tiên Đế, đang yên đang lành không làm lâu chủ của Thượng Thanh Lâu, lại đi tu cái gì mà đan thuật, vị đan sư phía sau lưng ngươi kia, rốt cuộc là nhân vật tầm cỡ nào, lại khiến cho ngươi thần hồn điên đảo như thế? Không phải là một người phụ nữ đấy chứ?”
Lời này vừa nói ra, lâu chủ Thượng Vân Nhiên lập tức nhảy đổng lên nói: “Ta nói cho ngươi biết nhé, nói ta thì được, nói Huyền đại sư thì ta sẽ liều mạng với ngươi!”
“Cho dù không đánh với dị tộc, ngươi mà còn dám bất kính với Huyền đại sư thêm một lần nữa, Thượng Thanh Lâu ta sẽ đánh với Thái Thanh tiên tông của ngươi trước!”
Lời này vừa nói xong, biểu cảm của tất cả mọi người đều trở nên vô cùng kỳ lạ.
Thanh Thiên Tung cũng mang biểu cảm vô cùng cạn lời, đứng trên mặt biển, phẩy phẩy tay lạnh lùng hừ một tiếng.
“Thượng Vân Nhiên, ngươi đúng là học đan đến mức phát điên rồi!”
Một giọng nói thanh lãnh vang lên.
Trên mặt biển, không biết từ lúc nào, có một bóng người giống như bóng ma xuất hiện.
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều ngơ ra.
“Đại cung chủ”.
Một hàng người của Ngọc Thanh tiên cung cùng với Bát cung chủ Tưởng Chính Nghiệp lần lượt khom người, thần thái nhún nhường.
Nữ tử đứng trên mặt biển kia, dáng người cao dong dỏng, khí chất vô song, tư sắc tuyệt đẹp, một bộ váy dài màu đỏ tươi tung bay, làn da tuyết trắng hoàn toàn nổi bật vẻ kiều diễm của bộ váy đỏ tươi kia.
Luận về dáng vóc, nữ tử này không hề kém cạnh chút nào so với Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc.
Nữ tử nọ đứng ở đó, đôi mắt đẹp lạnh lùng liếc nhìn đám người dị tộc, cuối cùng nhìn về phía Thượng Vân Nhiên, dứt khoát nói: “Thượng Vân Nhiên, ta ngươi và Mạc Xuyên đều không giống nhau”.