Bây giờ Hồng Phù Dung giống như một vị học sinh ưu tú trong trường học, muốn được cha mẹ khen ngợi.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, ba con phi cầm đã đến trước một thành trì vô cùng phồn hoa.
Phi cầm chậm rãi đáp xuống.
Mà lúc mọi người lần lượt đi xuống, con đường dẫn vào cửa thành trước mặt bọn họ đã được quét dọn sạch sẽ.
Không ít người qua lại đều bị ngăn cản hai bên đường.
Đệ tử của Phù Dung lâu xếp hàng hai bên, vẻ mặt nghiêm nghị cung kính chờ đợi.
Đương nhiên bọn họ đã sớm nhận được tin tức, ở chỗ này chờ.
Mà ở trước đám người còn có ba người đang trông mong nhìn ngó.
"Lâu chủ".
"Lâu chủ".
"Lâu chủ".
Lúc Hồng Phù Dung dẫn mấy người đi xuống, ba người kia liền đi lên phía trước, cung kính khom người nói.
Hồng Phù Dung nhìn về phía ba người.
"Thạch Dục Hiển!"
"Hoắc Thành Phong!"
"Hạ Lương Nhân!"
"Ba vị này là phó lâu chủ của Phù Dung lâu, những chuyện to nhỏ hàng ngày cũng đều là do ba vị phó lâu chủ hỗ trợ quản lý".
Hồng Phù Dung quay sang nói với Tần Ninh.
Thạch Dục Hiển kia có dáng người cao lớn mạnh mẽ, khí thế thâm trầm.
Hoắc Thành Phong thì phóng khoáng hơn rất nhiều, mà Hạ Lương Nhân lại là một người phụ nữ có vẻ ngoài tầm bốn mươi tuổi, dáng người yểu điệu, dung mạo kiều diễm.
Giờ phút này ba vị phó lâu chủ đều nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay.
Lâu chủ đại nhân tự mình giới thiệu cho vị công tử này, chắc chắn thân phận của hắn không tầm thường.
Hồng Phù Dung tiếp tục nói: "Trong khoảng thời gian ta không có mặt, có chuyện gì lớn xảy ra không?"
Thạch Dục Hiển đi lên phía trước, chắp tay nói: "Tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ trong lâu đều bình thường".
"Ừm!"
Hồng Phù Dung gật đầu, tiếp theo nhìn về phía Tần Ninh.