Trần Nhất Mặc giật mình, vội vàng lui xuống.
"Ngu ngốc".
Tần Ninh nhẹ giọng mắng: "Huyết Thần Cung chỉ mới nghe tên ngươi thôi, đâu có bằng chứng gì để khẳng định ngay ngươi chính là Trần Nhất Mặc khi xưa?"
Trần Nhất Mặc nghe vậy thì hớ ra.
Phải rồi!
Huyết Thần Cung là cái đách gì, sao mà biết chuyện đó được!
Lúc này, người đang đứng trước đội quân mấy chục người của Huyết Thần Cung, một trong tứ đại cung chủ của Huyết Thần Cung - cung chủ Chương Vân Kinh - cũng ngây ra như phỗng.
Trần Nhất Mặc là Trần Nhất Mặc kia ư?
Hắn ta có biết đâu!
Chẳng qua là đại nhân Huyết Thần muốn tương kế tựu kế nên hắn ta mới nói vậy thôi.
Sao tên này lại thừa nhận?
Lẽ nào là thật?
Không thể nào!
Lúc này, Chương Vân Kinh lấy lại bình tĩnh, mỉm cười: "Xem ra đúng là Trần Nhất Mặc năm đó thật rồi!"
Tần Ninh giễu cợt: "Nếu biết hắn là Trần Nhất Mặc năm xưa, là đồ đệ của Nguyên Đế năm đó thì sao còn dám dẫn quân tới giết? Huyết Thần Cung có mười cái mạng cũng không đủ bồi thường đâu nhỉ?"
Vẻ mặt Chương Vân Kinh không được tốt cho lắm.
Song đại nhân Huyết Thần đã lên kế hoạch ổn thỏa cả rồi, không cần biết có phải là thật hay không, hắn ta cứ việc gán là thật thôi.
Nào ngờ hai kẻ này lại thừa nhận!
Đúng là không biết xấu hổ mà!
Nếu thật sự là Trần Nhất Mặc, đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế một thời thì hiện tại thế nào cũng phải đến đế giả Cực Cảnh rồi chứ? Rồi làm gì có chuyện hắn ta tới Thiên La Vực này mà giả heo ăn hổ?
Nếu không phải bận tâm tới kế hoạch thì hắn ta đã chửi ầm lên từ lâu rồi.
"Thừa nhận thì càng tốt!"
Chương Vân Kinh phá lên cười: "Trần Nhất Mặc, số người muốn lấy mạng ngươi nhiều đếm không xuể đâu".
"Gì?"
Trần Nhất Mặc hỏi lại ngay: "Sao Huyết Thần Cung nho nhỏ nhà ngươi lại biết rõ thế?"
"Ngươi vẫn chưa biết à?"