"Tức tối lắm à?"
Lưu Phong Xuyến nhìn về phía đám người Ô Hạc Vũ, không khỏi giễu cợt nói: "Ha ha ha, ta chỉ thích nhìn dáng vẻ giận dữ trong bất lực của các ngươi thôi!"
Giận dữ trong bất lực?
Giờ phút này, tất cả những người của bộ tộc Ô thị đều nhướng mày.
Ô Hạc Vũ cũng nhìn Lưu Phong Xuyến với vẻ mặt kỳ lạ.
Lưu Phong Xuyến không khỏi cười khẩy, nói: "Ô Hạc Vũ, từ bây giờ trở đi, nếu như ba tộc các ngươi cúi đầu quỳ lạy, đầu hàng với Lưu Phong tộc thì Lưu Phong Xuyến ta đây có thể cân nhắc giữ lại tính mạng cho vài tộc nhân của các ngươi, để cho bọn hắn sống sót".
"Còn nếu không… thì ngươi cũng tự hiểu rồi đấy".
"Không chỉ ta mà kể cả Thạch tộc của đảo Bách Nham cũng sẽ san bằng đảo Tam Nguyên các ngươi!"
Giờ phút này, Lưu Phong Xuyến tỏ ra hết sức tự tin.
Mới có một trăm năm trôi qua.
Đảo Tam Nguyên thì thay đổi gì được chứ?
Vẫn là hòn đảo yếu như gà đó thôi! Ai mà sợ?
Mà đúng lúc này.
Một loạt bóng dáng chiến hạm đồng thời hiện ra tại một hướng khác trên biển.
Thạch tộc của đảo Bách Nham đã tới.
Giọng nói của trưởng tộc Thạch Thuyên vang khắp thiên địa, ông ta hả hê cười nói: "Lưu Phong Xuyến, ngươi nhanh chân thật đấy!"
Thấy người của Thạch tộc đến, Lưu Phong Xuyến nhướng mày.
Lần trước bộ tộc Vân thị hớt ha hớt hải chạy đến đảo Tam Nguyên để tranh cơ hội tiêu diệt đảo Tam Nguyên, độc chiếm đảo Tam Nguyên với hai đảo bọn họ.
Cùng lúc đó, đột nhiên có một đại trận màu xanh đen dâng lên xung quanh đảo Tam Nguyên, giết chết toàn bộ cường giả của bộ tộc Vân thị.
Nghe nói là đảo Tam Nguyên xuất hiện một vị thần tử được trời xanh phái tới để giải cứu đảo Tam Nguyên.
Suốt một trăm năm qua, hai đảo lớn cũng không tự ý hành động.
Nhưng còn bây giờ.
Người của đảo Lưu Sơn vừa mới tới thì người của đảo Bách Nham cũng đến.
Giọng điệu của Lưu Phong Xuyến đầy bực bội: "Tộc trưởng của Thạch Thuyên cũng nhanh quá nhỉ!"
Giờ phút này, ở khoảng cách mười mấy dặm, hai người nhìn nhau cười.
Nhưng họ đang nghĩ gì trong lòng thì không ai biết được.
Giờ phút này, đảo Tam Nguyên đích thị là một miếng thịt béo bở, nay nó đã rơi vào mắt hai người thì ai cũng muốn chia một phần.
Thấy dáng vẻ đã lên hết kế hoạch của hai người kia, cuối cùng Ô Hạc Vũ cũng không nhịn nổi nữa.
"Hai tên khốn kiếp kia!"
Ô Hạc Vũ mắng chửi không chút ngại ngần: "Các ngươi tưởng đã ăn chắc đảo Tam Nguyên rồi đấy phỏng? Hôm nay ta sẽ cho các ngươi thấy sự lột xác của đảo Tam Nguyên ta sau một trăm năm qua".
Nghe thấy câu này, cả Thạch Thuyên lẫn Lưu Phong Xuyến đều phá lên cười sặc sụa.
Thú vị thật.
Một trò hề quá ư là giải trí.