“Mau thả người ra cho chúng ta!”
Giờ phút này, Linh Vũ Lương vội vàng quát.
“Không được!”
Tần Ninh lại cười đáp: “Máu tươi của mấy vị này là thứ thiết yếu để duy trì cửa vào”.
“Ngươi nói láo!”
Thiên Chấn Thương trầm giọng quát: “Ôn Hiến Chi năm đó đi vào đâu có cần như thế!”
“Ngươi đang là cảnh giới gì? Ôn Hiến Chi khi ấy là cảnh giới gì? Ngươi bằng Ôn Hiến Chi được không? Nếu ngươi có thực lực như Ôn Hiến Chi thì còn cần ta đến giúp à?”
Thiên Chấn Thương tái mặt: “Ngươi...”
“Ta làm sao, bớt lãng phí thời gian, vào cửa đi cho sớm chợ, bọn họ còn được tẩu thoát!”
Lúc này, đám Linh Vũ Lương lập tức chuẩn bị đi vào.
Nhưng người mặc huyết bào lại đưa tay ra ngăn cản.
“Các ngươi đi vào trước đi!”
Hắn ta cười nói: “Tần tông chủ xưa nay ra tay tàn nhẫn, ta sợ đây là cạm bẫy, muốn hốt gọn chúng ta, cho nên mời Tần tông chủ đi vào trước...”
Nghe vậy, Tần Ninh bật cười.
“Các ngươi... nhát gan thật đấy”.
Tần Ninh vẫy tay, nhóm Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, Diệp Viên Viên lần lượt đi tới.
“Ta đi trước!”
Nói xong, Tần Ninh bước vào trong cửa máu.
Mà bên cạnh hắn ngoài mấy đệ tử của Thánh Thú tông ra thì còn Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, người của thánh quốc Đại Tề và Cửu U đài.
Tổng cộng gần trăm người cùng nhau tiến vào.
Tần Ninh sải bước ra, khí tức trong cơ thể bay vọt.
“Đi!”
Soạt soạt soạt...
Hàng trăm người lúc này biến mất không thấy đâu.
“Đi thôi!”
Người mặc huyết bào mở miệng nói: “Các ngươi cần truyền thừa của lão tổ nhà mình, tất cả đều ở trong đó, còn chúng ta thì cần Tần Ninh và Ôn Hiến Chi, những người khác...”