Mạc Xuyên lúc này đang đứng trên mặt đất, khắp người đầy máu, trông vô cùng chật vật.
Một nhân vật cấp bậc Tiên Tôn hùng mạnh, đến bây giờ lại trở thành bộ dáng như vậy, đủ để nhìn ra được ông ta ta lúc trước đã phải chịu đựng áp lực lớn đến nhường nào.
“Bà nội nhà ngươi!”
Mạc Xuyên đứng trên mặt đất, sắc mặt tái mét, nhìn vào hai người Cơ Bằng Triển và Thiên Lang Tử mà mắng: “Lão phu vừa mới đạt đến cảnh giới Tiên Tôn, hai người các ngươi hai đánh một thì tính là anh hùng gì chứ? Nhiều thêm hai Tiên Tôn thì không thể đi giết mấy vị Tiên Tôn lâu năm kia của ba đại tông à?”
Cơ Bằng Triển nghe vậy, cười nói: “Trong Tam Thanh tiên vực, tán tu rất nhiều, cũng có mấy tán tu Tiên Tôn, nhưng bọn họ lại không hề nhúng tay vào, Mạc Xuyên ngươi... không biết nặng nhẹ nhúng tay vào cuộc chiến giữa chúng ta và ba đại tông, chúng ta đương nhiên muốn giết ngươi trước, để giết gà dọa khỉ!”
Mạc Xuyên nghe vậy, lập tức mắng lại: “Muốn giết lão phu, lão phu lúc chết cũng phải kéo người đi cùng!”
“Lão già Mạc Xuyên!”
Lúc này, mấy Tiên Đế Trương Linh Phong, Ngụy Húc, Vi Sinh Vũ cũng đã chạy đến kịp.
Mà đám Tiên Đế của dị tộc cũng đằng đằng sát khí lao đến.
Mạc Xuyên nhìn thấy bọn họ liền mắng: “Các ngươi đến làm gì? Muốn chết à?”
Ông ta vừa thành tựu Tiên Tôn, nên hiểu sâu sắc cách biệt giữa Tiên Đế và Tiên Tôn.
Lúc trước Thượng Vân Nhiên có thể dùng sức mạnh của Tiên Đế để chiến đấu với Thanh Thương kia lâu như thế, không thể không nói, quả thực vô cùng lợi hại.
Nhóm Trương Linh Phong đều đáp xuống bên cạnh Mạc Xuyên.
Trên trời có hai Tiên Tôn.
Bốn phía xung quanh có Tiên Đế của dị tộc như hổ rình mồi.
“Lão thất phu, không gánh được thì đừng có cố nữa!”
Một giọng nói thình lình vang vọng.
“Người ta hai người đánh một mình ngươi, ngươi không biết đường mà chạy đến bên cạnh mấy vị Tiên Tôn của ba đại tông à?”
Khi giọng nói quen thuộc kia vang lên.
Mạc Xuyên Tiên Đế chuyển mắt qua nhìn, sắc mặt càng khó coi, lập tức mắng: “Thằng nhóc thối, ngươi đến làm cái gì?”
Tần Ninh tay nắm trường kiếm, xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người.
Bên này đều là các nhân vật cỡ Tiên Tôn Tiên Đế, Tần Ninh chỉ là một Tiên Vương, xuất hiện ở chỗ này đúng là muốn chết.
Tần Ninh chậm rãi bước qua, cười nói: “Ta không đến, thì để ông chết à?”
“Đã đánh đến nước này rồi, nếu thực sự để cho Tiên Tôn chết đi, vị Huyền đại sư kia vẫn không chịu ra tay, thì chứng tỏ là Huyền đại sư kém cỏi, giả bộ thần bí mà thôi”.
“Nếu đã như thế, thì để ta làm là được!”
Ngươi làm?
Ngươi làm cái búa à!
Mạc Xuyên lập tức nói: “Trương Linh Phong, Ngụy Húc, đi mang Tần Ninh rời khỏi chỗ này cho ta, không được làm bừa”.
Tần Ninh nếu là Hồn Vô Ngân của năm đó, thì mười hai Tiên Tôn dị tộc chỉ là cái rắm.
Nhưng bây giờ, Tần Ninh không phải!
Tần Ninh chỉ là một Tiên Vương, trong cuộc chiến tranh này, không thể mang lại tác dụng mấu chốt gì.
Tần Ninh nhìn về phía Mạc Xuyên, cười nói: “Chuyện hôm nay do ta khơi mào, đương nhiên phải để ta kết thúc”.
Nói xong, ánh mắt Tần Ninh nhìn về một bên khác.
Thụ Nhãn tộc, Cơ Bằng Triển Tiên Tôn.
Ảnh Lang Tộc, Thiên Lang Tử tiên tôn.
Tần Ninh từ từ nói: “Nói ra, nhiều năm như vậy rồi, ta chưa từng thử đánh trực diện với Tiên Tôn đấy!”
Vừa dứt lời, Mạc Xuyên, Trương Linh Phong, Vi Sinh Vũ chỉ cảm thấy Tần Ninh đúng là phát rồ rồi.
Mặc kệ Tần Ninh có bản lĩnh thông thiên đến đâu, lấy cảnh giới Tiên Vương đánh với Tiên Tôn, đúng là chỉ có đường chết!