Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

“Ba mẫu! Xin ngài yên tâm, ta tin Thải Hân không có chuyện gì.”

Lại nói, Trương Lôi ngoài mặt nói thế nhưng trong lòng hắn lại khẽ cười thầm, hắn ước gì Lâm Thải Hân gặp nạn, vì thế hắn hoàn toàn có thể giải trừ được cọc hôn sự này.

Trên du thuyền, mọi người lâm vào trầm mặc, thi thoảng vang lên tiếng thút thít của Viên Thải Hàm. Bỗng nhiên, vị thuyền trưởng nhìn thấy từ trong vùng biển xương mù xuất hiện một chấm đen nhỏ đang di chuyển dần ra. Hắn liền la lên:

“Mau nhìn.”

Nói đoạn, giật lấy ống nhòm của Lâm Bằng quan sát.

Một thoáng sau, hắn kêu lên một tiếng đầy vui mừng:

“Quả là kỳ tích a. Lâm tiểu thư vậy mà không sao cả. Nàng dường như được một người khác cứu sống. Hắn đang đưa nàng tới đây.”

“Cái gì, là Thải Hân sao?” Lâm Thiên Bá nghe vậy dường như không tin vào lỗ tai mình, hai mắt mở lớn hỏi lại.

Hắn đối với sự sống của nữ nhi mấy ngày nay đã không còn hi vọng, bản thân cũng không phải chưa thuê người đi tìm kiếm. Bất quá đều là không công mà về. Lần này ra biển chỉ là thỏa theo nguyện vọng của Viên Thải Hàm nhìn nơi nữ nhi ngã xuống lần cuối mà thôi.

Sau khi nhìn qua ống nhòm, xác định chính xác điểm đen đang di chuyển kia chính là chiếc bè của Khương Thần đang mang theo Lâm Thải Hân đi ra khỏi vùng sương mù, hắn lập tức cười phá lên:

“Ta biết, ta biết nữ nhi của ta mạng lớn lắm. Ha ha.”

“Mau, mau hạ xuồng cho ta tới đón nữ nhi ta.”

Bộ dáng vì vui mừng mà có chút luống cuống. Lâm Thiên Bá hiện tại đâu còn là Lâm gia gia chủ thét ra lửa, hắn bây giờ chỉ là một người cha vừa mới tìm được con sau nhiều ngày gặp nạn trên biển.

Lại nói, sau khi an toàn thoát khỏi vùng biển sương mù nguy hiểm, Khương Thần thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Lúc này, hắn phóng tầm mắt ra xa liền nhìn thấy trên chiếc du thuyền khổng lồ kia có treo một mặt cờ viết một chữ Lâm thật lớn. Trong lòng liền cảm thấy thực sự may mắn. Thời điểm này có tàu bè tìm kiếm quanh khu vực này, lại có viết một chữ Lâm to lớn như vậy, ngoại trừ thuyền của Lâm gia thì còn ai. Đây cũng thực là may mắn, Lâm Thải Hân coi như được cứu.

Nếu như là tàu thuyền đánh cá bình thường, Khương Thần hắn quả thực không dám cho Lâm Thải Hân trèo lên. Điều này đối với nàng quá mức nguy hiểm.

“Xem ra ngươi sắp được về nhà.” Trên bè gỗ, Khương Thần mỉm cười vỗ nhẹ đầu thiếu nữ vẫn đang ôm chặt lấy mình mà nói.

Cảm nhận được cái vỗ đầu quen thuộc, Lâm Thải Hân từ trong run rẩy mà tỉnh táo lại.

“Chúng ta…chúng ta ra khỏi vùng biển hiểm trở kia rồi sao?”

“Đúng vậy.” Khương Thần cười cười: “Nhìn kìa, nếu như ta đoán không lầm, kia là du thuyền của Lâm gia các ngươi.”

Lâm Thải Hân theo ngón tay Khương Thần chỉ mà quay lại, sau khi nhìn thấy chữ Lâm to lớn trên du thuyền, nàng liền chắc nịch mười phần đây chính là thuyền nhà mình. Khuôn mặt từ sợ hãi không khỏi biến thành vui mừng. Đôi chân không nhịn được mà nhún nhảy khiến cho chiếc bè gỗ chao đảo.

Nhận ra bản thân khiến cho chiếc bè gỗ suýt nữa thì bị lật, khuôn mặt Lâm Thải Hân hiện lên vẻ mất tự nhiên, thanh âm như muỗi kêu khẽ vang trong cổ họng:

“Xin lỗi, tại vì ta vui quá.”

“Không sao.” Khương Thần chỉ khẽ mỉm cười nhìn nàng.

Đoạn, hắn từ trong bao bố bên hông móc ra chiếc hộp gỗ tinh xảo, đưa cho Lâm Thải Hân mà nói:

“Tặng cho ngươi. Thứ này do chính tay ta làm, hi vọng ngươi thích nó.”

Tay nhận hộp gỗ, Lâm Thải Hân khẽ ừ một tiếng trong cổ họng. Dường như đang cố nén sự xúc động trong lòng.

Nàng biết, thời khắc bọn họ chia tay sắp đến.

Trên thực tế, nàng đã không ít lần khuyên răn Khương Thần nếu như có cơ hội thì cùng nàng rời đảo. Bất quá hắn đều rất cố chấp mà không nghe. Hiện tại đoán chừng tặng nàng món quà này cũng là để chia tay từ đây.

Lúc này, chiếc xuồng máy cỡ lớn chở bốn người Lâm Thiên Bá đã tiếp cận chiếc bè gỗ. Tận mắt trông thấy nữ nhi còn sống, Viên Thải Hàm ngay tại chỗ ngồi xuống ôm mặt mà khóc.

Những ngày này, hi vọng nữ nhi còn sống đã dần chuyển thành tuyệt vọng. Nàng không biết sau đó cuộc sống của mình sẽ ra sao nữa. Hiện tại nhìn thấy nữ nhi vẫn lành lặn khỏe mạnh không chút tổn hại, tảng đá treo cao trong lòng bỗng nhiên biến mất, ủy khuất trong thời gian qua hiện tại bộc phát, bật khóc vì vui sướng.

“Hân nhi…” Viên Thải Hàm khẽ nức nở trong cổ họng: “Tốt rồi, không sao là tốt rồi. Cảm tạ ông trời.”

“Cha, mẹ, ca ca …” Lâm Thải Hân khi nhìn thấy mọi người đứng trên xuồng máy, đặc biệt trông thấy Viên Thải Hàm hốc mắt đỏ bừng, nàng liền kêu lên một tiếng, đồng dạng nước mắt cũng tuôn trào.

Có thể nghĩ, người thân những ngày qua đã lo lắng cho nàng như thế nào, đến mức cha nàng Lâm Thiên Bá cũng gầy đi một vòng.

“Khỏe mạnh là tốt rồi, khỏe mạnh là tốt rồi...” Lâm Thiên Bá gật đầu.

Sau khi nói xong câu đó, hắn liền quay mặt đi, không để Lâm Thải Hân nhìn thấy nước mắt của mình. Lâm Thiên Bá mặc dù yêu thương Lâm Thải Hân hết mực, thế nhưng thân làm gia chủ một đại gia tộc, bản thân vẫn phải giữ gìn sự uy nghiêm cho riêng mình. Vì thế trước mặt nữ nhi, hắn thường tỏ ra một bộ nghiêm khắc. Hiện tại mặc dù vui mừng, hắn cũng không thể để nàng nhìn thấy bản thân rơi lệ được.

Phía bên này Khương Thần lạnh nhạt nhìn bốn người trên xuồng máy. Hắn đối với bốn vị này có thể nói sớm quen thuộc. Mỗi một lần trùng sinh bầu bạn cùng Lâm Thải Hân, hắn ít nhất cũng có vài lần gặp họ.

Chỉ là đối với một mình Lâm Thải Hân, hắn mới để lộ ra phần ôn nhu ấm áp của mình, đối với những người khác chỉ có lạnh nhạt cùng hờ hững. Đây chính là sự kiêu ngạo vốn có ăn sâu vào trong xương tủy mỗi một tộc nhân Thánh tộc. Giống như đối với một con kiến, ngươi chắc chắn sẽ nhìn nó với ánh mắt hờ hững không quan tâm.

Lại nói, sau khi Lâm Thải Hân an toàn bước lên xuồng máy, mọi người liền xúm lại hỏi han tình hình những ngày đã qua. Khương Thần ở một bên chỉ lặng lẽ nhìn, khóe miệng câu lên nụ cười.

“Thải Hân, hắn là người đã cứu được ngươi sao?” Viên Thải Hàm vuốt vuốt tóc Lâm Thải Hân dịu dàng hỏi.

Ánh mắt Viên Thải Hàm nhìn về phía Khương Thần hiện lên vẻ trìu mến. Nàng không hiếu thấu đối với thanh niên trước mắt này có một sự ưa thích không nói nên lời. Nghe tới hắn chính là người cứu nữ nhi mình, lúc này càng thêm cảm kích.

“Mẹ, hắn tên Khương Thần, chính là người đã cứu được ta. Nếu không có hắn, hiện tại ta có lẽ đã trong bụng cá.” Lâm Thải Hân vừa kể, vừa có chút bông đùa, bộ dáng tiểu hài tử khả ái ngây thơ khiến cho Lâm Bằng một bên phì cười.

“Tiểu bằng hữu Khương Thần đúng không? Đa tạ ngươi đã cứu Thải Hân, ngươi cũng là người gặp nạn sao?” Lâm Thiên Bá hào sảng nói, bộ dáng tộc trưởng một đại gia tộc quay trở lại. Mỗi cái vung tay đều tỏa ra uy nghiêm cùng bá khí.

“Nghe Thải Hân nói ngươi cũng là người gặp nạn sao? Nếu không liền cùng chúng ta trở về, Lâm gia chúng ta đặc biệt cảm tạ ngươi.”

Lâm Thải Hân cũng gật đầu, đôi mắt long lanh hướng tới Khương Thần giống như cầu xin hắn cùng nàng quay trở lại đất liền.

Thời gian qua ở chung, nàng cũng phần nào hiểu được tính cách hắn. Hắn nếu như đã quyết tâm làm việc gì, sẽ không ai có thể ngăn cản được. Vì thế lúc này nàng cũng chỉ có thể dùng ánh mắt khẩn cầu hắn, hi vọng hắn có thể xuôi theo ý mình.

Khương Thần chỉ hờ hững đáp lại Lâm Thiên Bá một chút, sau đó nhìn về phía Lâm Thải Hân, mỉm cười:

“Yên tâm, ta không sao. Nhiều thì ba năm, ngắn thì hơn một năm ta sẽ rời khỏi đây. Đến lúc đó nhất định tới Lâm gia tìm ngươi.”

Trương Lôi đứng một bên vẫn luôn im lặng quan sát mọi người. Thời điểm nhận ra ánh mắt ôn nhu của Lâm Thải Hân nhìn Khương Thần, trong lòng hắn không khỏi sinh ra một chút đố kỵ.

Dù cho không ưa thích Lâm Thải Hân thế nhưng hai người họ dù gì cũng có hôn ước. Hiện tại nhìn thấy vị hôn thê của mình mắt đi mày lại với một thanh niên khác, phải ai cũng nuốt không trôi.

Nội tâm đang muốn tìm lỗi để lên mặt với Khương Thần thì chợt Trương Lôi phát hiện ra khuôn mặt Lâm Thiên Bá có vẻ không vui. Hồi tưởng lại lúc nãy Khương Thần dường như có chút vo lễ đối với Lâm Thiên Bá, Trương Lôi lúc này quát lên:

“Ngươi dám có thái độ đó với Lâm bá bá sao? Có biết trước mặt ngươi là ai không?”

Khương Thần nhận ra địch ý của Trương Lôi. Lúc này liền nghiêng mắt nhìn về phía đối phương. Ánh mắt hắn mang theo sự lạnh lùng, hờ hững kèm theo đó là một chút sát khí khiến cho Trương Lôi không khỏi co đầu rụt cổ.

“Khí thế thật mạnh.” Trong lòng Lâm Thiên Bá chợt lộp bộp một tiếng.

Cảm nhận được ánh mắt bức người của Khương Thần nhìn Trương Lôi, hắn lại một lần nữa phải đánh giá lại thanh niên da ngăm trước mắt này.

Bên kia, Khương Thần cũng chỉ đưa ánh mắt dọa Trương Lôi một chút. Lúc này hướng Lâm Thải Hân đạm mạc nói:

"Nhớ rõ, tự chiếu cố mình cho tốt.”

Dứt lời, không để cho nàng phản ứng, hắn liền cùng Tiểu Ngạc quay trở về.

Lâm Thải Hân đứng trên xuồng máy nhìn theo bóng lưng đơn bạc gầy yếu của Khương Thần, trong lòng không hiểu thấu có cảm giác đau xót. Lúc này hai mắt nàng đã đẫm lệ. Nàng hướng về phía Khương Thần hét lên:

"Chiếu cố bản thân cho tốt, ba năm sau ngươi không tìm ta, ta sẽ tới đây tìm ngươi. Nhất định đem ngươi lôi ra khỏi đảo.”

Khương Thần không đáp, chỉ đưa tay ra dấu hiệu yên tâm. Hắn sau đó lướt trên những con sóng, khuất bóng sau tầng sương mù dày đặc.

Bốn người nhìn bộ dáng đau khổ của Lâm Thải Hân sau đó lại nhìn theo bóng lưng Khương Thần, nội tâm ngũ vị tạp trần.

“Tiểu tử cá tính.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK