Người đăng: meomeo14311
Sau khi được Nam Cung Y Vận nhẹ nhàng trấn an. Bạch U Cơ mới bình tĩnh kể lại mọi chuyện trong thạch điện cho mọi người nghe. Bấy giờ ai nấy đều có thể dựa vào khẩu âm cùng với vẻ mặt của nàng để đoán được nàng là hoàn toàn nói thật. Những người mang tâm lý nghi hoặc đến thăm dò thực hư xem Linh Vân Tông có phải diễn khổ nhục kế hay không thì lúc này cũng tin tưởng tám chín phần.“Nam Cung trưởng lão, van cần ngươi cứu lấy Khương Thần. Hắn nhưng là đệ tử của ngươi a.” Bạch U Cơ sau khi kể lại sự việc trong cơn hoảng hốt thì chợt quay sang Nam Cung Y Vận, nắm chặt lấy bàn tay của đối phương mà van nài.
Nam Cung Y Vận lúc này sắc mặt cũng đã không hề dễ nhìn. Nét lạnh lùng thường thấy của nàng thay thế bằng buồn rầu thương tiếc. Rõ ràng nàng rất thưởng thức Khương Thần, vậy mà kết sư đồ còn chưa lâu, hiện tại Khương Thần lại gặp phải tình huống cửu tử nhất sinh như vậy.
“Ta cũng là lực bất tòng tâm a.” Nam Cung Y Vận lắc đầu, khuôn mặt hiện lên bất đắc dĩ.
“Nhưng mà…”
Bạch U Cơ còn chưa kịp dứt câu thì từ trong kết giới, một đạo thanh âm bạo tạc như trời long đất lở vang lên. Mọi người thông qua khe nứt nhìn vào liền thấy một cột khói hình nấm cao chọc trời đang vươn lên ở phương xa.
Dựa theo thanh âm tiếng nổ truyền tới thì có lẽ là rất xa, thế nhưng cột khói hình nấm ở tại khoảng cách này nhìn tới vẫn là to lớn như vậy, hiển nhiên bạo tạc nơi kia có thể dùng hai từ khủng bố để hình dung.
Nhìn thấy bạo tạc này, Bạch U Cơ đầu tiên là hét lớn một tiếng, sau đó dường như tinh thần nhận phải kích động to lớn, miệng phun ra một ngụm tiên huyết, trực tiếp ngất xỉu tại chỗ.
Dựa theo trạng thái của nàng hiện tại, mọi người rất nhanh suy đoán ra vụ nổ khủng bố kia là đến từ trung tâm Thiên Ma sơn mạch, có lẽ là liên quan đến Khương Thần. Điều này càng khiến cho bọn họ tin tưởng chuyện Khương Thần cùng Bạch U Cơ bị tính kế là sự thật.
Lại nói, lúc này nhiều người vốn mang biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác nhưng khi nhìn thấy Bạch U Cơ đau khổ đến mức ngất xỉu như vậy, bọn họ cũng là hơi chút trầm mặc, thương cảm.
Xem ra nàng cùng Khương Thần kia là quan hệ không tệ đi. Thật là một nữ tử si tình!
Tại thạch điện lúc này, một trận bạo tạc vô cùng khủng khiếp đã xảy ra. Nhiệt độ tại trung tâm bạo tạc này khiến cho đá núi cũng bị nung chảy thành dung nham.
Trước bạo tạc khủng bố, toàn bộ ngọn quỷ sơn đều bị thổi bay, cả một khu thành trì kiên cố vài ngàn năm hiện tại chỉ còn là một khu vực lòng chảo rộng lớn mà sâu hoắm. Trung tâm lòng chảo là một cái vực sâu không thấy đáy. Người đứng trên nhìn xuống chỉ thấy một màu đen không một tia dấu vết của ánh sáng.
Khương Thần ở trung tâm bạo tạc hiện tại biến mất không chút dấu vết, cũng không biết là tránh thoát được một kiếp hay là bản thân bị bạo tạc đánh cho hình thần câu diệt.
…
Hơn chục ngày trôi qua…
Đây là một không gian mông lung mang theo chút ánh sáng mờ ảo. Nơi này tràn ngập Hỗn Nguyên Chi Khí tinh thuần, thậm chí đưa tay cũng có thể cảm nhận thấy nó giống như sương khói. Hỗn Nguyên Chi Khí tại nơi đây lúc này đang cuộn trào sau đó đổ dồn về một hướng giống như bị thứ gì đó hấp thụ.
Tại phương hướng Hỗn Nguyên Chi Khí đổ dồn về kia xuất hiện một tên nam tử đang nằm im như người chết, quanh thân nam tử này là hai vòng quang tráo hai màu đang không ngừng luận chuyển. Hỗn Nguyên Chi Khí chính là đổ dồn về phía người này, mà hắn không ai khác chính là Khương Thần.
Trở lại thời gian trước, Khương Thần ở trung tâm bạo tạc lúc đó có thể nói là cửu tử nhất sinh. May mắn hắn kịp tế ra ngọn hắc đăng bảo vật áp đáy hòm để phòng hộ bằng không bản thân chắc chắn đã bị sóng nhiệt khủng bố đốt thành tro tàn.
Hắc đăng tuy rằng kiên cố trước bạo tạc nhưng nó cũng chỉ ngăn trở được một phần nhiệt độ, còn lại đều là Khương Thần may mắn đem tàn lực ngăn trở.
Sau khi cùng hắc đăng rơi xuống vực, Khương Thần hắn đã hôn mê mất hơn một tuần. Cách đây ba ngày, hắn mới tỉnh dậy trong đống loạn thạch. Phát hiện ra đáy vực do bạo tạc khoan thủng này có lượng Hỗn Nguyên Chi Khí nồng đậm, hắn liền không quản thương thế mà khởi động Thái Dương Thiên Mộc Quyết để mà hấp thu. Tràng cảnh hiện tại chính là xuất hiện từ ba ngày trước.
Phù!!!
Chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí, Khương Thần từ từ mở ra hai mắt. Song đồng của hắn lúc này ánh lên một tia tinh quang.
“Khốn kiếp…suýt chút nữa là mất mạng rồi.”
Cổ họng phát ra một đạo thanh âm trầm thấp, Khương Thần cố gắng cử động cổ cùng chân tay, muốn xem thương thế của mình tới đâu. Từng đạo thanh âm xương cốt kêu răng rắc vang lên. Khương Thần khẽ há miệng kêu đau một tiếng, đôi tay vô lực mới nâng lên một chút liền lại hạ xuống. Bạo tạc đè ép khủng bố lại rơi xuống từ độ cao như vậy, hắn không bị tan xương nát thịt đã là một loại kỳ tích.
Lại nói, tuy rằng xương cốt đổ gãy không ít, bên ngoài lại là đày rẫy vết thương nhưng nhìn chung Khương Thần không gặp phải vấn đề nguy hiểm. Ngoại thương này có thể hồi phục rất nhanh.
Khương Thần vốn là lâm vào trạng thái cực kỳ suy yếu nhưng không biết vì lý do gì mà dưới vực sâu này lại có Hỗn Nguyên Chi Khí hùng hậu đén vậy. Dựa theo Thái Dương Thiên Mộc Quyết điên cuồng hấp thu Hỗn Nguyên Chi Khí mấy ngày qua, thể trạng của hắn cũng khá lên một phần. Thương thế bên ngoài theo đó cũng đỡ đi một chút.
“Tính toán sai một điểm, may mắn không tự chơi chết mình.” Cười khổ một tiếng, Khương Thần khẽ lắc lắc đầu, nhưng có lẽ vì đau quá mà hắn lại không tự chủ được khẽ nhíu mày, khóe miệng giật giật mấy cái. Bộ dáng dường như là ngã gãy cả cổ, thế mà làm sao lại không chết. Thật kỳ quái.
Ngước mắt nhìn lên trên, Khương Thần chỉ thấy một tia sáng nhỏ nhỏ chiếu xuống. Khoảng cách với mặt đất xem ra rất xa. Mà đáy vực này dường như không thực sự rộng lớn, nhìn tới dường như là nó là một khe rãnh khổng lồ trong lòng đất có từ trước khi bạo tạc xuất hiện. Bạo tạc chỉ là thuận tiện khoan ra một hố sâu nối thông từ mặt đất với khe rãnh này sau đó Khương Thần đen đủi rơi trúng nó.
“Hiện tại xem ra chỉ có thể chờ cho ngoại thương lành lại thôi a.”
Gắng sức lấy ra được một viên đan dược chữa thương, Khương Thần đem nó bỏ vào miệng sau đó lại chậm rãi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Thái Dương Thiên Mộc Quyết tự động thôn nạp Hỗn Nguyên Chi Khí xung quanh đem thương thế của hắn phối hợp với đan dược dần dần chữa trị.
Trải qua mấy ngày chậm rãi chữa trị ngoại thương, Khương Thần lúc này mới có thể ngồi dậy nhẹ nhàng cử động thân thể được. Đem vài viên dạ minh châu ném ra xung quanh, hắn lúc này mới đại khái xác định được địa hình của nơi đây.
Đây là một cái khẽ rãnh rộng chừng chục trượng, sâu dài hun hút. Hai bên vách đá tương đối bằng phẳng, mà độ dốc cũng rất lớn, hoàn toàn không có điểm bám để trèo lên. Đáy vực nơi vị trí hắn đang ngồi có vô số loạn thạch lớn nhỏ xếp chồng, mà hắn vừa vặn nằm lên đống loạn thạch này.
May mắn thời điểm rơi xuống, lượng lớn đất đá không đè lên người hắn, bằng không hắn dù cho không chết vì bạo tạc cũng chết vì bị đá núi đè.
“Thật sự tò mò không biết đáy vực này có gì a.”
Nhìn về phía trước nơi mà khe rãnh khổng lồ này tạo thành một cái lối đi sâu hun hút, ánh mắt Khương Thần hiện lên chút tò mò.
Hiện tại trẻo lên trên chắc chắn là điều không thể. Muốn thoát khỏi nơi này chỉ có thể dựa vào lối đi sâu hoắm kia mà do thám. May mắn nơi có có thể có đường dẫn lên phía trên. Dĩ nhiên dưới tình trạng của Khương Thần bây giờ, hắn tạm thời vẫn chưa thể vận động mạnh được. May mắn trong nhẫn trữ vật của hắn có tương đối nhiều đan dược chữa thương, thương thế bên ngoài này không quá làm cho hắn lo ngại.
“Ừm. Trước tiên cứ khôi phục thương thế rồi tính tiếp.”
Thu lạnh ánh mắt tò mò, Khương Thần lại lấy ra các loại đan dược chữa thương cùng khôi phục mà phục dụng. Hắn muốn bằng vào tốc độ nhanh nhất đem thương thế của mình khôi phục. Hơn nữa, ở dưới đáy vực này khiến cho hắn cảm thấy có chút không thoải mái. Thoát ra khỏi đây càng sớm thì càng tốt.
Tìm kiếm một vị trí thuận tiện, Khương Thần sau đó ngồi xuống xếp bằng. Thái Dương Thiên Mộc Quyết lại lần nữa khởi động mà thôn nạp Hỗn Nguyên Chi Khí.