Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

“Các ngươi không còn tác dụng.”



Một mồi lửa phóng ra, hai Nguyên Khí Cảnh biến thành tro bụi. Hai vai vác một xác chết một người sống, Khương Thần hướng về phía khu vực tiếp giáp ngày hôm qua nhìn thấy Hắc Kim Xà mà đi tới.



Không qua bao lâu, hắn đã men theo đường rừng mà đi đến địa điểm hôm qua. Phát hiện ra Hắc Kim Xà không có nhà, Khương Thần càng thêm mừng rỡ.



Đem xác vị Nguyên Hồn Cảnh kia ném xuống đất, Khương Thần sau đó liền lấy máu của hắn bôi lên quần áo, mặt mũi của mình cũng như của vị Nguyên Khí Cảnh kia. Cả hai rất nhanh giống như đang bị trọng thương vì trải qua chiến trận căng thẳng.



Không chỉ có vậy, Khương Thần còn đem đầu ngón tay của mình trực tiếp cắn nát sau đó tại trên trán vị Nguyên Khí Cảnh kia vẽ lên một đạo phù văn. Phù văn có hình tròn, bên trong chỉ có một chữ khống, viền ngoài có thêm vài hoa văn nhỏ nhỏ nhìn qua hết sức đơn giản.



Sau khi vẽ xong phù văn lên trán người nọ, Khương Thần lại cho hắn ăn một viên đan dược chữa trị tổn thương linh hồn. Không tốn nhiều thời gian, người nọ lập tức tỉnh lại.



Thời điểm người này vừa mới mở mắt, hắn đầu tiên chính là ngơ ngác nhìn xung quanh. Phát hiện ra bên cạnh là Khương Thần với toàn thân đầy máu, vị Nguyên Khí Cảnh này lập tức hét lên một tiếng kinh sợ.



“Hừ…”



Khương Thần khẽ hừ lạnh, ngón tay bị cắn nát kia ngay lập tức điểm lên trán đối phương, miệng khẽ quát:



“Khống!”



Phù văn bằng máu vừa mới vẽ lập tức phát sáng sau đó tại trên trán người kia chậm chậm biến mất. Nguyên Khí Cảnh tham lang mạo hiểm đoàn hai mắt dại ra, cuối cùng khuôn mặt kinh hoàng trở về trạng thái bình thường, đầu khẽ cúi, vô cùng cung kính hô một tiếng:



“Chủ nhân.”



Nghe đối phương xưng hô như vậy, khuôn mặt nhuốm máu của Khương Thần hiện lên ý cười.



“Xem ra Khống Hồn Phù Văn tương đối hiệu quả a…thật lâu không vẽ, chỉ sợ quên đi mất.”



Khống Hồn Phù Văn là một loại phù văn dùng để vẽ Khống Hồn Phù. Loại bùa chú này có thể khiến cho người dính chú nguyện trung thành từ linh hồn, vô điều kiện chấp hành bất kỳ mệnh lệnh bao gồm tự sát.



Dùng loại bùa chú này thường sẽ có hai trường hợp, một là người dính chú tự nguyện tiếp nhận. Hai chính là giống như Khương Thần hiện tại, tranh thủ lúc người ta đang bị thương mà khống chế. Còn lại đương lúc giao tranh hoặc bình thường thì đều khó có thể thi chú lên người khác.



Dẫu sao đây cũng chỉ là phù văn tam phẩm, đối với đê giai nguyên giả còn có tiểu công dụng, còn lại cao giai nguyên giả có linh hồn cường đại, Khống Thần Phù Văn gần như không có tác dụng. Muốn khống chế đối phương, lúc đấy lại phải dùng phù văn khác.



Đương nhiên hiện tại Khương Thần chỉ có thể vẽ một cái Khống Hồn Phù. Phù văn cao giai hắn vẫn là chưa thể vẽ được.



“Ngươi tên gì?”



“Hồi bẩm chủ nhân, mọi người kêu ta là tiểu Ô, lúc trước tên ta là Ô Kê.”



“Ô Kê?” Khương Thần suýt nữa không nhịn được mà lăn ra cười. Trên đời này lại còn có cái tên này sao, thiếu gì tên không đặt, làm sao lại lấy tên là con gà đen đây?



“Được rồi.” Chỉnh một bộ mặt nghiêm túc, Khương Thần chỉ về phía hang ổ của Hắc Kim Xà, nói: “Tới đó đem toàn bộ trứng rắn lấy ra cho ta.”



“Tuân lệnh.”



Ô Kê không khác gì máy móc lập tức đứng dậy theo lệnh chui vào trong hang của Hắc Kim Xà lần lượt đem trứng của nó lấy ra.



Nhìn những quả trứng to bằng đầu người trưởng thành đang tỏa ra khí tức hung hãn, ánh mắt Khương Thần khẽ mấp máy:



“Sắp nở sao? Rất tốt.”



Tại mỗi quả trứng, Khương Thần đều nhỏ lên một giọt máu. Trong giọt máu này đều ẩn chứa lực lượng huyết mạch của hắn, chỉ cần hắn khẽ động, lực lượng này liền có thể dễ dàng áp chế khí tức của mấy quả trứng này khiến cho Hắc Kim Xà khó có thể truy tìm được.



Tổng cộng có sáu quả trứng, Khương Thần đem toàn bộ thu vào nhẫn trữ vật sau đó dẫn theo Ô Kê tìm tới hang ổ của Lam Dực Xà.



“Vậy mà cũng không có nhà?”



Ẩn nấp phương xa dò xét, lại lần nữa Khương Thần phát hiện đầu Lam Dực Xà này không có trong hang. Vẫn như vừa rồi, Khương Thần đem toàn bộ trứng rắn đều ăn trộm. So với trứng của Hắc Kim Xà, trứng của Lam Dực Xà không phát ra khí tức hung ác thế nhưng nó lại tỏa ra hàn khí lạnh buốt.



Lam Dực Xà là yêu thú tứ giai băng hệ, đặc điểm nhận dạng dễ nhất là toàn thân màu lam, tại hai bên mang tai có hai cánh nhỏ xòe ra. Lần trước Khương Thần phát hiện ra nó trong lúc nó đang tấn công một đầu tứ giai yêu thú khác để bảo vệ trứng, hôm nay tìm tới không thấy đối phương, cũng không biết đã chạy đi đâu. Nhờ vậy mà hắn có thể thuận lợi ăn trộm được trứng rắn.



“Đi thôi…ha ha, Trạch Thanh a, ta cho ngươi một phần lễ lớn.”



Khương Thần nói đoạn liền dẫn theo Ô Kê theo phương hướng cũ chạy trở về tiểu sơn cốc. Ăn trộm được trứng của hai đầu tứ giai yêu thú mà không tốn sức, Khương Thần đối với chuyện này cảm thấy tương đối vui vẻ. Thế nhưng vui vẻ còn chưa xuất hiện bao lâu, vẻ mặt hắn liền kinh biến.



Từ xa, Khương Thần đã nhìn thấy đám người Trạch Thanh đang kéo lượng lớn đi về phía tiểu sơn cốc. Khoảng cách với ảo trận đã không còn xa.



“Không tốt.” Khương Thần khẽ kêu một tiếng.



Ngay lập tức, hắn tại ngực mình cùng Ô Kê đánh ra một chưởng. Hai ngụm máu cứ thế phun ra. Ô Kê bởi vì bị khống chế cho nên đối với hành động này của Khương Thần, hắn cũng không làm ra phản kháng. Vẻ mặt chỉ hiện lên chút khó hiểu ngây dại.



“Ô Kê phải không, cùng ta diễn một vở kịch a.”



Đoạn, Khương Thần truyền âm cho Ô Kê bắt đầu phân phó kế hoạch.



Phía bên kia, mạng lưới người đã di chuyển tới nơi mà Khương Thần lúc trước giết chết tổ đội nọ. Vết máu hắn còn chưa kịp tẩy rửa vì nghĩ rằng đám người Trạch Thanh còn lâu mới tới lúc này đặc biệt lộ ra dễ nhìn.



“Chậm!”



Trạch Thanh phát hiện ra vết máu loang lổ trên mặt đất, vẻ mặt hiện lên khó coi. Không khó để đoán ra ở đây vừa rồi có đánh nhau, mà phụ cận không xuất hiện dấu vết tàn phá, thủ pháp ắt hẳn là ám sát. Vì thế mà hình ảnh trong đầu hắn hiện tại chính là Trương Tiểu Hân cùng Khương Thần.



Ánh mắt liếc nhìn xung quanh, Trạch Thanh phát hiện ra một bụi cây rậm rạp ngay phía trước vũng máu. Mà loại cây này tương đối xa lạ, dường như ở khu vực rừng rậm này hắn chưa thấy bao giờ, chính vì thế hắn không nhịn được mà đi tới xem.



Nhìn thấy đối phương sắp bước tới khóm cây kia, phía sau còn kéo theo lượng lớn đồng bọn, nội tâm Khương Thần thầm hô hỏng bét.



Bụi cây đó chính là ảo trận hình thành, chỉ cần chạm vào liền có thể đi qua, mà một khi đi qua bụi cây kia, bí mật về tiểu sơn cốc chắc chắn bị lộ.



Còn cách một bước chân liền chạm vào ảo trận, Khương Thần cùng Ô Kê đã chạy tới. Ô Kê lúc này đang dìu đỡ Khương Thần thất thểu chạy lại, bộ dáng vô cùng sợ hãi, mà Khương Thần thì giả như bị thương rất nặng đang được Ô Kê kéo lê mà đi.



“Trạch…Trạch phó đoàn chủ, chúng ta…chúng ta bị ám toán.”



Ô Kê hướng về phía Trạch Thanh kêu cứu. Tiếng kêu này vừa vặn khiến cho Trạch Thanh dừng lại trước ảo trận.



“Làm sao? Phát hiện ra bọn chúng?”



Trạch Thanh ngay lập tức chạy đến quan sát tình hình Ô Kê cùng Khương Thần.



“Đúng vậy, là Trương Tiểu Hân cùng một tên tiểu tử, cả hai đã bỏ chạy về hướng kia.” Ô Kê theo phương hướng hang ổ của Hắc Kim Xà mà chỉ sau đó theo Khương Thần khống chế, hắn bịa ra một câu chuyện hết sức hợp lý.



Ban đầu bắt gặp Trương Tiểu Hân bị thương, bốn người truy sát. Sau đó gặp phải Khương Thần phục kích, đội trưởng ở lại ngăn cản, hai người bọn họ trở về báo tin.



Diễn kỹ của Khương Thần cùng Ô Kê tương đối tệ hại thế nhưng có lẽ Trạch Thanh vì quá nôn nóng truy ra tung tích của Trương Tiểu Hân cho nên cũng không có quá nhiều để ý, hắn ngay lập tức phất tay ra lệnh:



“Một người dẫn bọn họ ra khỏi sơn mạch. Còn lại theo ta đuổi theo.”



Trạch Thanh dẫn theo lượng lớn người theo phương hướng Ô Kê vừa chỉ dẫn truy đuổi Khương Thần cùng Trương Tiểu Hân. Còn lại hai người bọn họ được một vị Nguyên Hồn Cảnh hộ tống ra khỏi sơn mạch. Người này đối với đồng bọn cũng tương đối tử tế, hắn dẫn Khương Thần cùng Ô Kê đi gần tới Thanh Thạch trấn mới dừng lại.



“Hai vị, từ đây về Thanh Thạch trấn cũng không xa, ta chỉ đưa hai vị tới đây thôi.”



“Đa tạ lão ca, đa tạ lão ca.” Ô Kê liên tục cúi đầu, bộ dáng giống như một cỗ máy tạ ơn vị Nguyên Hồn Cảnh kia.



Vị kia cũng không nhận ra dị trạng của Ô Kê, hắn chỉ khẽ ừ một tiếng sau đó liền chạy trở lại sơn mạch theo phương hướng cũ.



“Hắc hắc, hi vọng đầu Hắc Kim Xà cùng Lam Dực Xà kia vừa vặn về đúng lúc…”



Sau khi vị Nguyên Hồn Cảnh kia rời đi, Khương Thần lập tức ngẩng đầu, tóc tai rũ rượi sau đó liền được hắn buộc lại gọn gàng. Hai người sau đó một đường hướng về tổng bộ Tham Lang mạo hiểm đoàn đi tới.



Mục tiêu cuối cùng của Khương Thần khi ăn trộm trứng rắn cũng không phải là vu oan giá họa cho đám người Trạch Thanh mà hắn muốn đem cả tổng bộ Tham Lang mạo hiểm đoàn kéo sập. Đương nhiên có thể kéo sập được hay không thì còn phải xem mức độ quan trọng của mấy quả trứng này đối với hai tôn yêu xà kia.



Khoảng cách từ nơi này đến tổng bộ Tham Lang mạo hiểm đoàn không gần cũng không xa. Dựa theo Ô Kê dẫn đường, bọn họ không qua bao lâu liền đến nơi.



Đây là lần đầu tiên Khương Thần nhìn thấy cái gọi là hang ổ của sơn tặc. Nơi này so với dinh thự của vua chúa có lẽ còn kém xa thế nhưng so với các quan đại thần thì chỉ hơn chứ không kém. Hai năm trước, đây là một tòa trang viên tọa lạc trên đỉnh đồi, hai năm sau đỉnh đồi hóa thành pháo đài to lớn, mà phương viên trăm mét bên dưới cũng là có vô vàn lầu các nhà cửa.



Nhìn thấy mức độ đồ sộ của nơi này, Khương Thần cũng phải khẽ giật thốt trong lòng. Quả đúng với một câu muốn nhanh giàu thì đi ăn cướp. Đám sơn tặc trá hình mạo hiểm đoàn này quả thật cướp đến giàu chảy mỡ.



“Ngươi trở về đem hai quả trứng này dâng lên cho tên đoàn chủ sau đó nói rằng Trương Tiểu Hân đã bị giết chết. Đám người Trạch Thanh đang vây công một đầu tứ giai yêu thú, cần tiếp ứng.”



“Tuân lệnh chủ nhân.” Ô Kê cung kính gật đầu.



Nhìn Ô Kê lững thững đi về phía xa, ánh mắt Khương Thần hiện lên một vệt tinh quang. Đối phương đã bị dính Khống Thần Phù Văn, đời này chỉ có thể trung thành với hắn. Mà hiện tại sai bảo đối phương làm loại chuyện kia thì chắc chắn một đi không trở lại, bởi lẽ đoàn chủ đám người này là Nguyên Linh Cảnh, nhất định phát hiện ra dị trạng.



“Dù sao chết đi so với làm nô lệ vẫn tốt hơn.”



Khương Thần khẽ nhún vai. Việc giao cho Võ Anh Tú hai quả trứng kia đồng nghĩa với ném cho hắn một củ khoai lang phỏng tay. Bề ngoài tưởng như trân quý thế nhưng thời điểm hai tôn yêu xà kia tìm đến, đó mới là một hồi ác mộng của Tham Lang mạo hiểm đoàn.



Hiện tại đã tìm tới sào huyệt của Tham Lang mạo hiểm đoàn, Khương Thần rốt cuộc cũng có việc để làm. Chỉ thấy hắn men theo lối mòn bên ngoài cẩn thận đi vòng quanh khu vực trang viên đo đạc kích thước, miệng lẩm nhẩm tính toán khoảng cách để xây dựng trận pháp.



Ở đây tương đối vắng người, có lẽ phần lớn lực lượng đều cử đi vây quét trong Vân Đoan sơn mạch cho nên Khương Thần đi hết một vòng bên ngoài trang viên mà vẫn chưa bắt gặp một người nào đi tuần tra xung quanh.



Đương lúc Khương Thần còn cảm thấy kì lạ khi mà quanh tòa trang viên này vắng người đến thế thì phía trước vang lên một đạo thanh âm lạnh lùng:



“Đứng lại…ngươi là ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK