Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Vừa mới sáng sớm, Bạch U Cơ đã chạy tới ngoại môn tìm Khương Thần. Đứng trước cửa ngôi nhà gỗ, nàng cảm thấy một luồng lực lượng phả ra mạnh mẽ. Đoán biết Khương Thần vẫn đang bận tế luyện mấy cây trận kỳ, nàng liền tìm một chỗ thuận tiện đứng chờ đợi.



Khu vực chỗ ở của đệ tử ngoại môn lúc này vắng tanh vắng ngắt bởi lẽ tất cả mọi người từ sớm đã chạy tới tỷ võ đài tìm vị trí thuận lợi để chuẩn bị ngồi xem tỷ đấu.



Phanh!!



Đương lúc Bạch U Cơ chờ đợi buồn chán ở bên ngoài thì trong phòng Khương Thần phát ra một đạo thanh âm trầm muộn. Cùng với đạo thanh âm trầm muộn này vang lên là một luồng kình khí mạnh mẽ bạo phát.



Lo lắng Khương Thần xảy ra chuyện, Bạch U Cơ ngay lập tức đạp cửa xông vào. Bên trong phòng lúc này, Khương Thần đang nằm lăn trên mặt đất. Vẻ mặt của hắn tái nhợt cực điểm mà khí tức cũng là vô cùng suy yếu. Bên cạnh Khương Thần không phải là trận kì như dự đoán của Bạch U Cơ mà là một cây đèn dầu cũ kĩ tràn đầy cảm giác cổ quái.



Cây đèn cổ quái kia chính là đèn dầu thắp lên một tia Cửu U Ma Tổ Hỏa lúc trước Khương Thần lấy từ tàn tích của Thời tộc. Lúc này, nó đang tỏa ra một luồng hắc mang lạnh buốt. Hắc mang này đem theo nhiệt độ cực hàn khiến cho đồ vật trong phòng mơ hồ xuất hiện từng vệt băng tinh bám trên bề mặt.



“Thần, ngươi không sao chứ?”



Nhìn thấy bộ dáng có chút thê thảm của Khương Thần, vẻ mặt Bạch U Cơ biến sắc. Nàng lập tức chạy tới ôm xốc hắn lên không ngừng vỗ vỗ lên mặt. Thậm chí thấy hắn nhắm nghiền hai mắt, nàng lập tức ôm lấy hai vai lắc lắc thật mạnh khiến cho bộ dạng Khương Thần trong thoáng chốc có chút buồn cười.



“Sư tỷ, ta cũng chưa chết, ngươi làm gì a?” Khương Thần vốn thức ròng rã hai ba đêm, hiện tại mới có dịp nhắm mắt một chút thì liền bị Bạch U Cơ đánh tỉnh, hắn không khỏi tức cười, nói.



Thấy hắn chậm rãi tỉnh lại, Bạch U Cơ mới nhoẻn miệng cười mừng rỡ đáp:



“Đột nhiên nghe thấy trong phòng có tiếng động, ta còn tưởng ngươi bị làm sao.”



“Ta thì có thể làm sao chứ?” Khương Thần đưa tay vuốt mũi khẽ cười.



“Hừ.”



Bạch U Cơ khẽ hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt tràn đầy hờn dỗi. Mặc dù vậy, từ ánh mắt của nàng nhìn Khương Thần có thể thấy nàng đang lo lắng cho hắn. Bởi lẽ tình trạng cơ thể của hắn hiện tại không khả quan cho lắm. Tệ hơn đó là hắn chuẩn bị có một trận chiến khó nhằn với Âu Dương Trác.



“Ta đã nhắc nhở ngươi rất nhiều lần. Hiện tại thì hay rồi, nước đến chân mới nhảy, còn tự làm mình bị thương.” Bạch U Cơ đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt nhợt nhạt của Khương Thần, thậm chí còn không ngại lau đi vết máu nơi khóe miệng của hắn, thanh âm tràn đầy trách móc.



Vừa dứt lời, khuôn mặt Bạch U Cơ lập tức biến đỏ. Bởi lẽ nàng hiện tại mới nhận ra tư thế của hai người tương đối thân mật. Nàng vậy mà lại ôm Khương Thần vào lòng, thậm chí còn để cho hắn tùy tiện gối đầu lên ngực mình.



Đương lúc dự định buông ra Khương Thần thì đối phương đã ngồi nhỏm dậy. Sau khi xoay mình một cái, Khương Thần liền đưa hai tay ôm lấy thân thể nhu mềm của Bạch U Cơ vào trong lòng.



Lúc này, Bạch U Cơ không hiểu thấu có cảm giác vô lực, chân tay mềm nhũn. Bộ dáng này kết hợp với khuôn mặt đỏ như táo chín có chút kiều diễm khiến cho Khương Thần hô hấp không thông.



Hai gương mặt hiện tại đối diện nhau, hơi thở như u lan thơm ngát của Bạch U Cơ làm cho Khương Thần say mê. Vẻ mặt của hắn tuy có chút mất tự nhiên thế nhưng ánh mắt lại vẫn gắt gao nhìn về phía đôi môi mọng đỏ của giai nhân.



Đối với một đạo ánh mắt này của Khương Thần, Bạch U Cơ càng thêm xấu hổ, thân thể lập tức nóng ran, hai mắt không tự chủ khép hờ, đôi mi lá liễu hơi run. Mũi quỳnh nhỏ nhắn cao thẳng hơi chút phập phồng, một đôi môi mềm mại tinh mỹ lóng lánh một tia bọt nước đang hé mở để lộ hàm răng trắng đều như bắp. Bạch U Cơ hiện tại không còn là một đóa hoa non nớt, ngược lại giống như mận đào chín mọng tràn đầy quyến rũ.



Trước giai nhân quyến rũ, Khương Thần không kìm được chậm chậm đặt một nụ hôn lên đôi môi mọng đỏ đang tỏa ra hương thơm mê người của nàng, bắt đầu dịu dàng nhấm nháp.



Khương Thần hắn tuy sống tại thế giới hiện đại vạn năm, trải qua ngàn thế trùng sinh thế nhưng cuối cùng vẫn chưa biết đến nụ hôn chân thực là gì. Toàn bộ kinh nghiệm của hắn chỉ là dựa trên xem truyền hình cùng đọc trong sách vở. Mặc dù vậy, nhiêu đó là đủ để hắn tận hưởng cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc hiện tại.



Đôi môi Bạch U Cơ không chỉ mọng đỏ mềm mại mà còn ướt át vô cùng. Khương Thần sau khi chạm môi liền vươn đầu lưỡi liếm nhẹ quanh môi nàng, chậm chậm tận hưởng cánh môi xinh xắn.



“Ưm…”



Mỹ nhân hừ nhẹ say đắm lòng người nhưng không phản kháng. Bạch U Cơ lúc này phần vì tận hưởng loại cảm giác mỹ diệu mà mới lạ, phần vì bất ngờ khiến cho thân thể đều không làm ra phản ứng, tùy ý để cho Khương Thần chủ động.



Về phía Khương Thần, hắn không chịu dừng lại ở đó. Sau khi vươn ra đầu lưỡi tách nhẹ hai cánh môi yếu ớt, đầu lưỡi trơn tuột của hắn liền tiến vào tìm tòi khám phá. Khẽ đảo qua hàm răng trắng như châu ngọc, ôn nhu thưởng thức hương tân ngọc dịch của nữ thần trong ngực, cuối cùng lưỡi của hắn cũng xâm nhập sâu vào, hung hăng cuộn lấy cái lưỡi ngọt ngào ẩm ướt của giai nhân.



Khương Thần miệng vừa hôn một tay ôm chặt eo thon, một tay vuốt ve gò má Bạch U Cơ, cử chỉ nhẹ nhàng tràn đầy yêu thương. Mà bên kia Bạch U Cơ vẫn trầm mê trong cảm giác mỹ diệu, tùy ý để cho Khương Thần quấn quýt lưỡi nhỏ, cướp đoạt ngọc dịch. Phản ứng duy nhất của nàng từ đầu đến giờ chỉ là làn da dần dần ửng hồng mê diễm.



Hôn nhau một hồi lâu, đôi bàn tay của Khương Thần liền không yên phận. Hắn chậm rãi mò mẫm, cuối cùng tìm đến gò bồng đào đầy đặn căng tròn của Bạch U Cơ. Không thể không nói bộ cung trang bạch y rộng lớn đã che lấp mất một phần nóng bỏng của Bạch U Cơ khi thân thể của nàng chỗ lồi chỗ lõm đều rất mê người. Mà hiện tại mới chỉ có mình Khương Thần mới phát hiện ra.



Chẳng qua bàn tay hắn còn chưa kịp xoa nắn thì Bạch U Cơ giống như điện giật lập tức vùng ra, khuôn mặt vốn đã đỏ nay càng thêm đỏ. Nàng khẽ mím lại đôi môi, khuôn mặt thoáng hiện vẻ tức giận. Thanh âm mang theo hờn dỗi vang lên:



“Lưu manh!”



Vừa dứt lời, một bàn tay lập tức vung ra.



Bành!!!



Bàn tay vung ra không chút giữ lực, mà Khương Thần vừa mới trải qua một đợt cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc cho nên cũng không có phòng bị. Năm đầu ngón tay đỏ chót vừa vặn in lên má trái của hắn, không dừng lại ở đó, kình lực mạnh mẽ trực tiếp đánh bay hắn về góc nhà, bộ dáng vốn thảm hại nay càng thêm thảm hại.



“Thần! Ngươi vậy mà dám phi lễ sư tỷ.”



Đoạn, Bạch U Cơ chỉnh lại y phục sau đó vội vàng chạy ra ngoài, mà lúc này nàng cũng thanh tỉnh hơn đôi chút. Mặc dù vậy, từ phía sau nhìn lại, Khương Thần có thể nhìn đôi vành tai của nàng vẫn còn ửng đỏ.



“Ra tay thật đau.” Khương Thần đưa tay xoa xoa má trái, khuôn mặt khẽ nhăn lại. Chẳng qua cảm giác đau này cũng không gây cản trở hắn tận hưởng dư hương còn lưu lại trên miệng.



“Lần sau có lẽ phải kiềm chế lại a…” Khẽ liếm môi một cái, Khương Thần chậm rãi đứng dậy thu dọn lại đồ đạc trong phòng.



Trên mặt đất lúc này chỉ còn cây đèn dầu màu đen cũ kĩ nằm lăn lóc. Sau khi nhặt nó lên, Khương Thần mới nở một nụ cười, khẽ lẩm nhẩm:



“Ngược lại liền quên mất chuyện chính.”



Nói đoạn, hắn khẽ trích từ đầu ngón tay ra một giọt máu sau đó nhỏ vào một đoạn khe rãnh nhỏ khắc trên thân đèn. Giọt máu sau khi lan tràn trên khe rãnh lập tức phát ra huyết quang chói lóa. Khe rãnh kia chậm rãi bị một giọt máu lấp đầy, mà sau khi bị lấp đầy, nó mới hiển hiện ra là một đạo phù văn huyền bí.



Suốt hơn hai năm lịch luyện ở Vân Đoan sơn mạch, ngày nào Khương Thần cũng lấy cây đèn dầu cũ kĩ này cố gắng khắc họa lên đó một chút phù văn. Chất liệu của cây đèn cổ này dĩ nhiên rất cứng, hắn thậm chí phải dùng chính Thánh huyết của mình để khắc họa, mà từ thời điểm đó đến mãi ngày hôm nay, đạo phù văn đầu tiên mới được khắc họa một cách hoàn chỉnh. Tuy chỉ là một đạo phù văn nhỏ bé thế nhưng nó liền đại biểu hiện tại hắn có thể sử dụng cây đèn dầu này như một món nguyên bảo.



“Được rồi…có thứ này dù cho Âu Dương Trác kia có ba đầu sáu tay cũng không thể lật lên sóng lớn.”



Khương Thần cất cây hắc đăng vào trong nhẫn trữ vật sau đó mới rời đi.



Ra khỏi chỗ ở của đệ tử ngoại môn, Khương Thần liền nhìn thấy thân ảnh Bạch U Cơ đang đứng chờ ở phía trước. Nàng sau một phen điều chỉnh lại cảm xúc, lúc này đã trở về bình thường. Chẳng qua nhìn thấy bóng dáng Khương Thần đi tới, vẻ mặt vẫn hiện lên đôi chút mất tự nhiên.



Nhìn thấy trên má Khương Thần vẫn in hằn năm dấu tay đỏ chót, Bạch U Cơ không nhịn được, khẽ hỏi:



“Ngươi không sao chứ?”



“Ha, là cái này sao?” Khương Thần chỉ vào má trái của mình cười nói: “Không sao, ta đáng bị như vậy.”



“Hừ, lần sau ngươi còn dám phi lễ nữa vậy thì không chỉ là một cái tát a.” Bạch U Cơ khẽ lườm Khương Thần, thanh âm lạnh lùng pha chút hờn dỗi, nói.



“Chẳng lẽ là hai cái tát sao?” Khương Thần cười cười nói: “Vậy mời sư tỷ ban hình phạt, sau đó ta phi lễ cũng chưa muộn.”



Nói đoạn, Khương Thần liền dang ra hai tay, bộ dáng giống như chuẩn bị ôm lấy Bạch U Cơ khiến cho nàng giật mình mau chóng lùi ra xa.



“Nghiêm túc một điểm.”



“Ha ha.”



Hai người sau đó cũng không nói với nhau lời nào mà một đường đi tới đấu võ trường.



Nơi đây hiện tại đã chật kín người, những ai đến sau nếu như muốn quan chiến thì chỉ có thể đứng ngồi trên cây. Mà cây cối xung quanh võ trường lúc này cũng xuất hiện rất đông người. May mắn chúng đều là những cây cổ thụ lâu năm tuổi, bằng không với lượng lớn người leo trèo như vậy chắc chắn sẽ ngã đổ.



Khương Thần cùng Bạch U Cơ may mắn được một nhóm đệ tử nhường ra một vị trí tương đối đẹp trên một cành cây, từ nơi kia nhìn ra có thể thấy được toàn cảnh tỷ võ đài với góc nhìn hoàn hảo.



“Khương sư huynh, ta rất hâm mộ ngươi. Cố lên! Hôm nay nhất định phải đánh thắng Âu Dương Trác.” Một vị nữ đệ tử ngồi trên cành cây gần đó sau khi nhìn thấy Khương Thần liền giơ lên nắm tay cổ vũ khích lệ.



Sau khi vị này lên tiếng, trên cây cũng có nhiều người mở lời cổ vũ Khương Thần. Đây hầu hết đều là những lớp đệ tử ngoại môn cũ bái nhập tông môn trước khi Khương Thần rời đi lịch luyện, chính vì thế ấn tượng của Khương Thần đối với bọn họ tốt hơn so với Âu Dương Trác.



Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Bạch U Cơ híp thành nguyệt nha, bộ dáng rất vui vẻ. Người nàng yêu được nhiều người yêu quý, nàng đương nhiên rất vui mừng rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK