Người đăng: meomeo14311
Trong một gian phòng tinh xảo tràn ngập hương thơm thanh nhã, Khương Thần thấy mình đang ngồi trước một chiếc bàn nhỏ, bên cạnh là một đạo thân ảnh nữ tử xinh đẹp đáng yêu. Nàng lúc này đang chăm chú giở ra một bọc quà nhỏ nhỏ, vẻ mặt hiện lên sự vui sướng.“Khương Thần, ngươi xem làm sao tặng quà nhỏ như vậy?”
Nữ tử quay đầu nhìn lại, chính là Lâm Thải Hân. Nàng lúc này tủm tỉm cười, mặc dù miệng chê quà nhỏ thế nhưng vẻ mặt lại thể hiện một sự vui sướng vô cùng. Đây giống như chỉ cần Khương Thần có quà là nàng vui vẻ, cũng không quan trọng đó là quà gì.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc phía trước, ánh mắt lạnh lùng của Khương Thần không khỏi nhu hoà. Hắn biết bản thân đang ở trong ảo cảnh, nhưng hắn tình nguyện buông lỏng để tận hưởng cảm giác yên bình hiện tại.
Ảo cảnh có hai loại đáng sợ, loại thứ nhất là nó có thể khiến cho con người ta vô thanh vô tức luân hãm đến không thể nào thoát ra, cuối cùng linh hồn chôn vùi cùng ảo cảnh. Loại thứ hai đáng sợ hơn đó là người lâm vào ảo cảnh dù biết bản thân luân hãm nhưng lại không tình nguyện thoát ra, ảo cảnh này đánh thẳng vào địa phương yếu nhất trong tâm cảnh của nguyên giả, ví dụ lặp lại kỉ niệm người trúng thuật nhung nhớ nhất…
Loại ảo ảnh thứ hai tương đối hiếm thấy, dù sao cũng không có ai tình nguyện chui vào trong ảo ảnh để mạo hiểm cả. Chỉ chút sơ xuất nhỏ cũng có thể khiến cho bản thân luân hãm đến quên lối, cuối cùng vạn kiếp bất phục.
“Quà nhỏ nhưng là tấm lòng của ta a. Ngươi không thích sao?”
“Hắc, làm sao có thể không thích. Chỉ cần là quà của ngươi, ta đều rất thích.”
Lâm Thải Hân nở một nụ cười thật tươi, ánh mắt vui vẻ nhìn Khương Thần. Đối diện, Khương Thần cũng chậm rãi đưa tay toan tính xoa đầu nàng như một thói quen. Chẳng qua còn chưa trôi qua bao lâu, khung cảnh liền biến đổi.
Đây là một lễ cưới vô cùng hoành tráng nằm ở bờ biển. Người tới dự nơi này rất đông, toàn bộ đều ăn mặc vô cùng sang trọng. Trung tâm của hôn lễ này là một đôi nam nữ trẻ tuổi. Nam cao ráo điển trai mặc một bộ đồ vô cùng lịch lãm. Nữ ngược lại thanh thuần đáng yêu mang theo đôi nét trưởng thành, thành thục. Hai người này đang dắt tay nhau cùng đi về lễ đường, trên đường đi bọn họ trao nhau nụ cười hạnh phúc
Nhìn thấy cảnh này, khoé miệng Khương Thần không khỏi khẽ vểnh, khuôn mặt nửa vui vẻ nửa lại có chút khó từ bỏ. Chẳng qua hắn còn chưa kịp thở dài một tiếng thì khung cảnh lại tiếp tục thay đổi. Lần này trước mặt Khương Thần là một nữ nhân phong vận thành thục, khuôn mặt vũ mị xinh đẹp đang bế một tiểu nữ hài đứng trước mặt hắn.
…
Thời gian trong ảo cảnh trôi qua không biết bao lâu, ban đầu Khương Thần vốn chỉ là một người ngoài cuộc thế nhưng càng ngày hắn lại càng luân hãm vào bên trong đó. Tinh thần lực buông lỏng hoàn toàn hoà mình vào một phần trong ảo cảnh.
Khung cảnh lúc này trở về thời điểm hắn cùng với Lâm Thải Hân đi dã ngoại tại ngoại thành, đi theo còn có Vũ Manh cùng bạn trai nàng ta. Hiện tại hắn cùng với Lâm Thải Hân chính là nằm trên một mỏm đá chìa ra ngoài vách núi ngắm màn trời đêm.
Cả hai trò chuyện trên trời dưới đất, mà cuộc nói chuyện này mấy năm về trước hắn cùng nàng cũng đã nói. Chẳng qua hôm nay trong suy nghĩ của hắn, ảo cảnh hiện về khiến cho hắn lại một lần nữa nhắc lại.
“Ngươi nói ngươi sẽ rời khỏi đế đô sao?” Lâm Thải Hân kê tay sau đầu, khuôn mặt hơi hiện lên buồn rầu, khẽ nói.
“Chỉ là tạm thời rời đi mà thôi, có dịp sẽ trở lại thăm ngươi.”
“Làm sao ta có cảm giác ngươi đang nói dối?”
“Ha ha, ta có thể dám chắc ta chưa nói dối ngươi điều gì.” Khương Thần cười cười nói. Đoạn, hắn dừng một lúc sau đó lại tiếp: “Trừ những điều ta nói dối.”
“Hừ, nói vậy cũng bằng hoà.” Lâm Thải Hân khẽ bĩu bĩu môi, khuôn mặt ngây thơ thanh thuần hiện lên vẻ đáng yêu vô cùng.
Bên cạnh nàng, Khương Thần ngưược lại chỉ cười. Nàng không hỏi đương nhiên hắn sẽ không nói, vì thế làm sao đó được tính là hắn đã dối nàng.
“Ta có cảm giác ngươi rời đi sẽ rất lâu mới quay lại.” Lâm Thải Hân sau một phen im lặng liền khẽ nói. Mà một câu này rơi vào trong tai Khương Thần lại khiến cho hắn giật mình. Loại lời thoại này năm xưa nàng cũng không nói với hắn, hiện tại có thể là chút nhiễu động trong lòng của hắn quấy phá đi.
Chậm rãi quay sang nhìn khuôn mặt non nớt bên cạnh, vẻ mặt Khương Thần hiện ra nhu hoà vô cùng. Ánh mắt tràn đầy yêu thương trìu mến nhìn thẳng vào hai mắt của nàng.
“Đúng vậy! Nhưng tương lai tổng sẽ có một ngày ta sẽ đi tìm ngươi.”
Đoạn, Khương Thần khẽ thở dài một hơi. Thanh âm thở dài sâu kín của hắn vang lên cũng là lúc Lam Hải Tinh trước mắt hắn sụp đổ, ảo cảnh trực tiếp biến mất. Hắn lúc này lại trở về không gian tối đen, mà trước mặt chính là Âu Dương Trác.
“Ngươi…bộ dáng của ngươi rõ ràng đã luân hãm vào trong ảo cảnh? Làm sao có thể thoát ra được?”
“Hừ, nếu như ta không cố tình luân hãm, ngươi nghĩ ảo cảnh của ngươi có thể mê huyễn được ta?” Khương Thần khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Giây lát, khuôn mặt của hắn lại hiện lên chút ý cười:
“Mặc dù nói điều này khiến ta cảm thấy có hơi khó chịu, thế nhưng…rất cảm ơn ngươi đã đem ta vào trong ảo cảnh này.”
“Để cho ta có thể gặp lại Thải Hân một lần nữa.” Nửa câu này Khương Thần chỉ khẽ lẩm nhẩm trong miệng, thế nhưng vẻ mặt hắn hiện ra có chút vui tươi.
Trên thực tế hắn có thể tự xây dựng ảo trận, tự mình luân hãm vào trong trận pháp thế nhưng nó lại không mang lại cho hắn cảm giác nhẹ lòng. Tự mình rơi vào ảo trận của mình cũng không khác gì tự tử bằng việc nín thở, vừa khó chịu lại vừa là điều không thể.
Sở dĩ Khương Thần buông lỏng tinh thần tự mình trải qua ảo trận là vì hắn muốn khiến cho bản thân thanh thản đi một chút. Hắn biết tổng sẽ có một ngày hắn phải tìm về Lam Hải Tinh, dù lúc đó cảnh còn người còn hay cảnh còn người mất, hắn chung quy vẫn phải quay về. Nhưng trước đó, tâm hắn cũng cần phải thanh tĩnh, chỉ khi không còn gợn sóng, con đường tu luyện tương lai của hắn mới không còn nhiều vấp cản.
“Ngươi…ngươi rốt cuộc là thứ gì?”
Khương Thần khẽ lắc đầu không trực tiếp trả lời câu hỏi của Âu Dương Trác, hắn chỉ nói:
“Đồng thuật của ngươi rất lợi hại. Không, đúng hơn là của nguyên linh thể trong cơ thể ngươi, đúng không? Các hạ?”
Thanh âm không cảm xúc của Khương Thần vang lên khiến cho Âu Dương Trác sững người, khuôn mặt của hắn lúc này lúc xanh lúc trắng, tròng mắt đảo quanh không biết đang suy nghĩ điều gì.
Ánh mắt âm tình bất định sau một phen trốn chạy, Âu Dương Trác từ khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú trở nên có chút vặn vẹo khó coi, thanh âm cùng nụ cười của hắn vang lên cũng là như thế.
“Ha ha ha…ngươi phát hiện ra sao?”
“Đừng đánh giá bản thân quá cao cũng như đánh giá người khác quá thấp.” Khương Thần cười nhạt nói: “Chuyện ta biết còn nhiều hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều.”
“Ồ, đầu năm nay Nguyên Hồn Cảnh lại mạnh miệng như vậy sao?” Âu Dương Trác nở một nụ cười lanh lảnh, sắc mặt hiện lên vẻ khinh thường: “Nguyên Hồn Cảnh rốt cuộc vẫn chỉ là Nguyên Hồn Cảnh, mặc dù ngươi thủ đoạn không tệ thế nhưng chung quy vẫn là con ếch chưa ra khỏi giếng. Hôm nay bổn tôn sẽ cho ngươi biết thế nào là lực lượng tuyệt đối.”
“Bổn tôn? Hoá ra là một tên Nguyên Tôn Cảnh nhỏ nhỏ. Ta còn tưởng ghê gớm lắm.” Khương Thần cười nhạt nói: “Lực lượng tuyệt đối? Với tàn hồn của ngươi? Với thân thể của một tên Nguyên Hồn Cảnh? Nói thật, ngươi trước mặt ta không hề có chút sức uy hiếp.”
“Ngươi…” Âu Dương Trác khẽ trợn mắt, vẻ mặt hiện lên tức giận.
Đối phương có thể từ hai từ bổn tôn để suy ra được hắn từng là Nguyên Tôn Cảnh, xem ra cũng không phải chưa va chạm sự đời, thế nhưng đối phương lại không coi Nguyên Tôn Cảnh ra gì, điều này quả thực khiến cho hắn giận sôi.
Phải biết tại Lam Tuyết Thế Giới này Nguyên Tôn Cảnh chính là chúa tể, là tồn tại chí cao vô thượng, bất kính với Nguyên Tôn Cảnh cũng không khác gì bất kính với thiên đạo cả, đều là tội đáng muôn chết.
“Được…được. Tiểu tử ngươi xem ra còn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Bổn tôn hôm nay liền ban ngươi cái chết.”
Âu Dương Trác chợt trừng mắt, song đồng xoáy đen lập tức điên cuồng biến đổi hoá thành đồ án âm dương huyền ảo. Từ song đồng, một đạo tinh thần lực lập tức bắn ra lan tràn bao phủ toàn bộ không gian tối đen. Thanh âm lạnh lùng mang theo chút eo éo của nữ nhân vang lên:
“Huyễn Ảo Ma Đồng! Vô Tận Huyễn Ảo!”
Thanh âm vừa dứt, không gian tối đen đột nhiên xuất hiện vô vàn vòng xoáy. Mỗi vòng xoáy sau khi xuất hiện liền cuốn theo không gian màu đen khiến cho một mảnh thế giới mông lung không bờ bến bỗng chốc hoá ảo diệu vô cùng.
Không gian biến hoá ảo diệu nhưng chưa kịp hiển lộ uy năng thì lại lập tức vỡ vụn, một chiều không gian tối đen lúc này lập tức biến thành trắng toát không có điểm cuối.
“Vô dụng thôi. Hiện tại ngươi ngoại trừ có tinh thần lực mạnh mẽ hơn ta một chút, còn lại đều không có gì có thể siêu việt ta. Ngươi không giết được ta.” Khương Thần khẽ lắc đầu, trên người tràn ngập thanh lam chi sắc.
Thanh Tẩy của hắn có khả năng thanh trừ tà khí, bách độc khó xâm, không chỉ vậy nó còn có thể trông thấu ảo diệu trận pháp, ảo thuật. Tuy hiện tại Khương Thần hắn vận dụng thần thông này chưa thể thông thuận thế nhưng dư dả đối phó với ảo thuật đồng thuật của Âu Dương Trác.
Đương lúc Âu Dương Trác còn đang ngơ ngác vì thủ đoạn của mình bị Khương Thần dập tắt dễ dàng thì bên kia thanh âm lạnh lùng của Khương Thần lại vang lên:
“Ngược lại…bởi vì ngươi cũng là người sử dụng đồng thuật cho nên ta sẽ dành cho ngươi một sự tôn trọng đặc biệt.”
Đoạn, chỉ thấy Khương Thần chậm rãi đưa ra tay phải. Ngón trỏ, ngón út cùng ngón cái khẽ giơ vừa vặn đặt lên mi tâm cùng đôi mắt. Ba đầu ngón tay đều xuất hiện một giọt máu nhỏ nhỏ, mà theo ngón tay của Khương Thần, những giọt máu này tại mắt cùng mi tâm của hắn vẽ lên một đồ án quỷ dị.
“Đoạt Mục Cấm Thuật! Phản Vô Tận Huyễn Ảo!”