Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

“Sư tỷ…”



Khương Thần còn chưa nói hết câu, sắc mặt Bạch U Cơ liền trầm xuống. Nàng ôm lấy khuôn mặt chậm rãi gục xuống đầu gối, nước mắt bắt đầu chảy ra, từng tiếng khóc rấm rứt cũng vì thế truyền tới. Bất kỳ nữ nhân nào cũng có phút yếu lòng, chẳng qua là các nàng có thể hiện ra trước mặt ngươi hay không mà thôi. Mà Bạch U Cơ hiện tại chính là lúc mà nàng yếu đuối nhất, cần sự chở che nhất.



“Ta…còn chưa nói gì mà?” Khương Thần thở dài trong lòng, miệng khẽ lẩm nhẩm cười khổ.



Chỉ thấy hắn chậm rãi ngồi xuống trước mặt Bạch U Cơ, cố ý hạ thấp đầu muốn nhìn thấy khuôn mặt của nàng. Chẳng qua Bạch U Cơ sau khi nhận ra ý đồ của Khương Thần, nàng không khỏi càng che kín mặt mũi, thanh âm có chút nức nở vang lên:



“Không được nhìn. Ta rất xấu a.”



Khương Thần có chút buồn cười. Nữ tử này cũng thật quá đáng yêu rồi. Chỉ thấy hắn vươn ra hai bàn tay ôm lấy má nàng sau đó chậm chậm giúp nàng ngẩng đầu lên:



“Sao sư tỷ ngươi lại khóc? Ngươi vẫn chưa nghe câu trả lời của ta mà.”



“Ngươi…chẳng phải sẽ từ chối sao?” Bạch U Cơ hai mắt đẫm lệ, khuôn mặt giống như gặp phải đả kích rất lớn, nhìn qua rất tội nghiệp. Vẻ mặt này quả thật thể hiện một mặt vô cùng yếu nhược của nàng, một bộ dáng yếu đuối khiến cho bất kì ai cũng không nhịn được mà muốn yêu thương vỗ về.



“Sư tỷ, ngươi có thể vì ta mà chờ đợi, có thể thật tâm ưa thích ta. Vậy thì tại sao ta lại không thể bồi tiếp ngươi chứ?”



Bạch U Cơ giương đôi mắt to tròn nhìn lấy Khương Thần, dường như nàng cũng chưa hiểu một câu hắn vừa nói là có ý gì. Chẳng qua, Khương Thần cũng không giải thích thêm, chỉ thấy hắn đưa hai ngón tay cái nhẹ lau đi nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng sau đó chậm chậm dành cho nàng một cái ôm.



“Ta cũng ưa thích ngươi!”



Có lẽ là vẫn chưa tin được những gì xảy ra trước mắt, Bạch U Cơ thậm chí còn tự đưa tay lên véo má mình một cái để xác định bản thân không phải là mơ.



“Ngươi…sẽ không phải là thương hại ta? Không phải chỉ là an ủi ta chứ?”



“Dĩ nhiên là không.” Khương Thần bật cười: “Ngươi nghĩ ta là loại người đó sao?”



Đoạn, hắn bưng lấy hai má mềm mại mịn màng của nàng, vẻ mặt hiện lên ý cười, thanh âm chọc ghẹo vang lên:



“Không nghĩ tới sư tỷ ngươi hay khóc như vậy.”



“Ta không có.” Bạch U Cơ phùng mà khẽ nói: “Chỉ là thời điểm ngươi buông tay ta ra, ta nghĩ rằng ngươi từ chối mà thôi.”



“Ha ha.”



“Hừ.”



Bạch U Cơ xấu hổ tiếp tục gục vào vai Khương Thần, bàn tay không ngừng đập lên ngực hắn. Sau đó, không biết vì thói quen hay cố ý, nắm tay nhỏ nhắn của nàng liền phát lực đấm thẳng vào bụng hắn.



Một quyền trời giáng so với vừa rồi còn mạnh hơn vài lần, nó khiến cho Khương Thần dưới tình trạng không phòng thủ lập tức bay ngược ra sau, lưng đụng vào vách tường bao khiến cho tường bao xuất hiện vết nứt.



Còn may phía sau là tường bao, nếu không hôm nay có lẽ hắn đã bị chính người mình yêu thương đấm bay xuống vách núi.



“Sư tỷ, ta sâu sắc phê bình ngươi, yêu cầu ngươi không nên đi lại nhiều với Hồng sư tỷ. Ngươi đã bị cảm nhiễm tính cách bạo lực của nàng ta rồi.”



Khương Thần lồm cồm bò dậy, khuôn mặt hiện lên vẻ khó nhìn. Nếu như một quyền lúc nãy khiến cho lục phủ ngũ tạng của hắn lệch vị thì hiện tại hắn có cảm giác muốn nôn hết thức ăn trọng bụng ra ngoài. Một quyền này thậm chí không khác gì lúc hắn thẳng tay đấm Trương Nhị Huyền, như vậy có thể biết Bạch U Cơ là đánh mạnh như thế nào.



Tuy chỉ là nàng tùy ý đấm một cái thế nhưng phải biết nàng hiện tại là Nguyên Linh Cảnh, tố chất thân thể, lực lượng so với Nguyên Hồn Cảnh được nâng cao rất nhiều. Sát thương từ một quyền kia vì thế cũng rất lớn, Khương Thần không làm ra biện pháp phòng ngự, chỉ dùng thân thể ngạnh kháng chắc chắn là không hề dễ chịu.



Nhận ra bản thân lỡ tay, vẻ mặt Bạch U Cơ hiện rõ bối rối. Nàng vội vàng đứng dậy đi tới gần Khương Thần, bộ dáng giống như hiền thê nhìn ngang ngó dọc xem hắn có bị thương nặng hay không. Mà bộ dáng đáng yêu này của nàng trực tiếp khiến cho Khương Thần phì cười, cảm giác đau đớn kia cũng vơi đi không ít.



Cả hai quấn quýt với nhau ở hậu sơn mà không để ý tại một vị trí khuất tầm nhìn, Âu Dương Trác đang nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt hiện lên tức giận điên cuồng.



Nếu như ở trước đám đông hắn có tỏ ra bản thân ôn văn nho nhã thì hiện tại, đây mới chính là bộ mặt thật của hắn. Nhỏ mọn, càn quấy, kiêu ngạo đồng thời thù rất dai. Khương Thần tại đám đông làm hắn mất hết mặt mũi, hiện tại hắn lại nhìn thấy đối phương cùng Bạch U Cơ ôm ấp yêu thương, nội tâm càng thêm tức giận.



“Hừ, tiện nhân. Bình thường thì tỏ ra đoan trang, vậy mà hiện tại cũng không khác gì đãng phụ.”



“Ha ha, ngươi là đang ghen ghét sao?” Thanh âm khàn khàn của người thần bí trú ngụ trong thân thể Âu Dương Trác lại vang lên mang theo vẻ cười nhạo.



“Hừm, nếu không phải sư phụ cần thân thể của nàng ta để đoạt xá, ta cũng lười tiếp cận.” Âu Dương Trác hừ lạnh, có cảm giác nho không hái được thì chê nho xanh, khẽ lẩm nhẩm.



“Ha ha, làm sao ta cảm thấy ngươi nói nghe có chút ghen ghét.” Đạo thanh âm kia lại vang lên tràn đầy trêu tức.



“Ngươi yên tâm, đại tái kế tiếp vi sư sẽ giúp ngươi chiến thắng tên tiểu tử kia. Còn về phần tiểu nha đầu kia a, trực tiếp hoành đao đoạt ái là được. Chỉ cần đem nàng làm, vi sư lúc đó sẽ có cách để đoạt xá.”



“Sư phụ, ngươi không lựa chọn người khác được sao?” Âu Dương Trác đột nhiên hỏi.



“Hừ, đoạt xá đương nhiên phải chọn thân thể tư chất tốt một chút rồi.” Đạo thanh âm khàn khàn kia khẽ vang: “Nếu như không phải linh hồn vi sư hiện tại quá yếu nhược, vi sư liền trực tiếp đoạt xá. Còn cần phải nhờ đến tiểu tử ngươi hay sao? Mặt khác, ả Nam Cung Y Vận kia quá mạnh mẽ, ngươi cũng khó có thể đẩy ngược được nàng ta. Vi sư đành phải hạ thấp tiêu chuẩn mà thôi.”



“Nha đầu Bạch U Cơ kia đã là hạn mức thấp nhất của vi sư rồi. Nếu như ngươi còn không đẩy ngã được nàng ta, chỉ trách ngươi quá kém cỏi.”



“Thế nhưng thời điểm kia, chẳng phải ta là bất kính với sư phụ sao?”



Âu Dương Trác có chút ý cười. Theo lời sư phụ thần bí này nói, nàng lựa chọn đoạt xá thời điểm hắn cùng với Bạch U Cơ giao hoan. Như vậy chẳng phải là sau đó đồng nghĩa với việc hắn đem sư phụ hắn đẩy ngược sao? Mặc dù loại chuyện này tại Đại Thiên Nguyên Giới xảy ra thường xuyên, thế nhưng trong nhận thức thường thức của mỗi người, nó vẫn là tương đương với việc trái với luân thường đạo lý.



“Ha ha, vi sư cũng không tính toán chuyện nhỏ nhặt đó. Làm tốt chuyện của ngươi là được.”



Đạo thanh âm khàn khàn già nua kia lại vang lên kèm theo tiếng cười ma quái khiến cho Âu Dương Trác khẽ rùng mình.



Lão thái bà này cũng không khỏi quá ghê tởm đi. Vậy mà lại coi chuyện gian díu cùng đệ tử của mình không là gì.



Âu Dương Trác thầm nghĩ trong lòng, khuôn mặt cũng thoáng hiện vẻ chán ghét. Nếu như không phải đối phương là cường giả, tương lai có thể khiến cho hắn mạnh mẽ, hắn mới lười nghe theo sự sắp đặt của đối phương.







Từ sau khi Khương Thần và Bạch U Cơ chính thức quen nhau, cả hai giống như một đôi thần tiên quyến lữ ngày ngày đều quấn quýt bên nhau. Bình thường nếu như không phải đi dạo bên dưới Vân Nguyệt Thành thì chính là tìm kiếm một nơi yên tĩnh cùng nhau đánh đàn, cùng nhau thưởng trà.



Cuộc sống hiện tại của Khương Thần trôi qua rất yên bình. Mà hắn phát hiện dường như tốc độ khôi phục tinh thần lực của bản thân nhanh hơn không ít. Quả nhiên không vướng bận trong lòng, tinh thần càng thêm sảng khoái. Mặt khác, đây cũng là lần đầu tiên trong suốt hơn vạn năm qua hắn cảm nhận tình yêu nam nữ một cách nghiêm túc, sự lạnh lùng trên khuôn mặt cũng đã bớt đi nhiều, dĩ nhiên là chỉ đối với Bạch U Cơ mà thôi. Đối với những người khác, hắn vẫn luôn duy trì một vẻ xa cách, lãnh đạm không cảm xúc.



Lúc này, trong một gian đình viện nhỏ, Khương Thần nằm trên ghế dài, đầu gối lên đùi ngọc của Bạch U Cơ, rất có bộ dáng tỉnh chưởng quyền thiên hạ, say đầu gối mỹ nhân. Bấy giờ, hắn mới thấm nhuần một câu nói trước đây từng được nghe, đó là thế gian đáng quý nhất không phải là thứ “lấy không được” và “bị mất đi” mà là hạnh phúc có thể nắm lấy được trong tay ngay bây giờ.



Hắn đã lựa chọn hiện tại thay vì khư khư tìm kiếm một câu trả lời trong tương lai. Hiển nhiên lựa chọn đó của hắn khiến cho hắn bây giờ cảm thấy tương đối thỏa mãn. Dĩ nhiên, thỏa mãn thì thỏa mãn, hắn vẫn không quên mục đích cuối cùng của mình, đó là tìm về Thánh giới, giải mã ý đồ của Thời tộc.



Lại nói, Bạch U Cơ cũng đã quen với sự lười biếng của Khương Thần. Quả thật nằm trong chăn mới biết chăn có rận. Trước khi hai người quen nhau, Khương Thần khiến cho nàng có cảm giác thần bí khó dò, không chỉ vậy hắn còn cho nàng cảm giác an toàn, có thể dựa dẫm. Thế nhưng hiện tại thì sao? Hắn không khác gì một con lười hết ăn lại nằm, nếu như không ngồi thưởng trà thì cũng nằm gối đầu như thế này nghe nàng đánh đàn. Đối với chuyện này, Bạch U Cơ cũng chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ.



“Sư tỷ, hiện tại ta mới nhận ra ngươi đánh đàn rất hay a. Vậy mà trước giờ chưa thấy ngươi đàn bao giờ.” Khương Thần một bên hưởng thụ cảm giác đùi ngọc mềm mại, y phục thơm ngát, một bên chậm rãi mà lạnh lùng, nói.



“Điều này cũng dễ hiểu bởi vì ta đã bỏ đánh đàn từ rất lâu rồi.” Bạch U Cơ dùng ánh mắt trìu mến cúi xuống nhìn Khương Thần, thế nhưng trên mặt bàn, đôi bàn tay mền mại tinh xảo vẫn nhẹ lướt trên các dây đàn, bộ dáng dường như không cần nhìn cũng có thể đàn một cách hoàn hảo.



“Có chuyện gì sao? Ngươi đàn hay như vậy mà?” Khương Thần nhướng mày, có chút tò mò.



Hắn nếu như rảnh rỗi thường lựa chọn lối sống như người thường. Chính vì thế các thú vui như đánh cờ, thưởng trà, đàn hát, hắn tương đối hiểu. Theo hắn thấy, tiếng đàn của Bạch U Cơ rất hay. Vậy mà nàng lại bỏ đi tiếng đàn này mãi đến hiện tại mới luyện tập trở lại, điều này không khỏi khơi gợi chút tò mò trong lòng hắn. Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?



“Chuyện kể ra rất dài thế nhưng không phải vấn đề lớn.” Bạch U Cơ khẽ nở nụ cười: “Ngươi nếu như muốn nghe, sư tỷ liền kể cho ngươi.”



“Tốt, sở thích của ta chính là thích nghe cố sự. Càng hay càng tốt.” Khương Thần gật đầu, đương nhiên có thể nghe cố sự về Bạch U Cơ để hiểu rõ nàng hơn, hắn rất vui lòng.



“Ừm…cũng không hẳn là cố sự.” Bạch U Cơ trầm ngâm một hồi sau đó nói: “Chuyện này có thể kể đến từ xuất thân của ta.”



Dường như hồi tưởng quá khứ khiến cho Bạch U Cơ không thể tập trung đánh đàn cho nên nàng cũng dừng lại tiếng đàn của mình. Đôi bàn tay mềm mại lúc này ngược lại khẽ vuốt ve gương mặt Khương Thần, động tác vô cùng yêu thương.



“Có lẽ ngươi vẫn chưa biết ta không phải người Cửu Nguyệt Vương Triều.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK