Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Trở lại sự tình vài phút trước, thời điểm Quan Thiên Long cảm nhận thấy khí tức của viện quân Cổ Nguyên Vương Triều sắp tới, hắn lập tức ra lệnh cho mọi người tháo chạy. Bản thân hắn sau đó đã cầm lấy cự phủ của Hồng Thần, găm trên đó rất nhiều phù lục công kích.



Cùng với đồng đội chạy được một khoảng cách xa, Quan Thiên Long ở lại chặn hậu sau đó mới đem cự phủ ném về vị trí năm tên đệ tử Cổ Nguyên Vương Triều đứng lúc trước. Nếu như Hồng Thái Kim đuổi tới có thể làm hắn chậm tốc độ. Bằng không cũng sẽ gây khó khăn cho năm đệ tử vừa mới trải qua sức cùng lực kiệt.



Kết quả sau đó liền là Hồng Thái Kim lĩnh một vụ bạo tạc khủng bố.



Không dừng lại ở đó, Quan Thiên Long còn dùng Hoàng Kim Thánh Mâu đánh ra hàng chục hoàng kim quang trụ công kích liên tục về phía đó.



Cuối cùng chính là xảy ra cảnh tượng như vừa rồi.



Trên thực tế, Quan Thiên Long chính là chờ đợi làm ra thêm một trận mai phục, nếu như có thể đem một hai người nữa đánh cho trọng thương khiến cho chiến lực của Cổ Nguyên Vương Triều sụt giảm, đó chính là điều tốt nhất.



Về phía đám người Khương Thần, lúc này bọn họ rốt cuộc tiếp cận hẻm núi Tử Thần. Có thể nói, không chỉ riêng Khương Thần mà đám người Kim Tiên Giáo cũng là lần đầu tiên được tiếp xúc gần với nơi này đến vậy.



Trước khi tham gia thí luyện, bọn họ vốn không có chút thông tin gì về Tử Vong Sâm Lâm, thế nhưng từ nguồn tin rò rỉ, bọn họ mới biết được vài địa phương nguy hiểm nên tránh né khi tới nơi này. Trong số đó hẻm núi Tử Thần là một.



Hẻm núi Tử Thần, thậm chí là cả dãy núi mang theo nó, nằm trọn vẹn ở phía Tây kinh thành. Năm xưa, thời điểm tổ tiên Long gia tới đây khai phá vùng đất này đã cho xây dựng tiền trang chiếm cứ đất đai, biến đất hoang thành làng mạc, sau đó là thành trì cuối cùng là quốc gia.



Thời điểm ban đầu khi kiến tạo Cửu Nguyệt Thành giữa vùng đất hoang, nơi này thường xuyên bị yêu thú tấn công, Long gia đã dùng một loại biện pháp đó là bắt đầu xây tường thành ở vùng phương Tây sau đó để chừa một hẻm núi dẫn dụ yêu thú chạy vào rồi phục kích tiêu diệt.



Nơi đó theo thời gian bồi đắp, hiện tại chính là dãy núi to lớn trước mặt Khương Thần đây. Hẻm núi năm xưa bị phong hóa, trở thành hẻm núi Tử Thần bây giờ.



Hẻm núi Tử Thần không chỉ có địa hình hiểm trở mà còn là địa điểm chôn giết yêu thú cũng như tộc nhân Long gia cùng với những người khác năm xưa, nơi đó tích tụ lượng lớn tử khí cùng oán khí, theo thời gian các loại oán khí đó không những không yếu đi mà ngày càng nhiều thêm.



Năm xưa, trước khi nơi này trở thành địa danh chết chóc như vậy, nó thậm chí đã từng là con đường độc đạo khiến cho vùng phía Tây tiến về kinh thành nhanh hơn so với đi đường vòng rất nhiều. Thế nhưng thường thường người đi qua đây sẽ dễ gặp phải các loại tai nạn như núi lở, oan hồn, oán khí công kích. Dần dân nơi đây trở nên hoang vắng, cuối cùng một đồn mười, mười đồn trăm, hẻm núi Tử Thần danh xứng với thực, là nơi đòi mạng người.



Hẻm núi Tử Thần hiện tại chắc chắn so với trước đã khác đi nhiều. Bởi vì bị thời gian bào mòn, kích thước của nó so với khi trước đã rộng hơn. Phần nền đất bên dưới hẻm núi có chỗ bồi cao như đồi núi, có chỗ lại lõm xuống tựa vực sâu khiến cho gió thổi bên trong hẻm núi dễ dàng hình thành các lốc xoáy ngược.



Một điều khiến cho Khương Thần lo lắng đó là, phóng tầm mắt nhìn tới hẻm núi, hắn nhận ra hẻm núi này không hề ngắn, thậm chí là rất dài. Nguy hiểm hơn nữa đó là hẻm núi này cũng không phải một đường thẳng băng đục từ bên sườn núi này sang bên kia, mà nó ngoằn ngèo tựa như rắn vậy. Dù lượn muốn bay qua đây là hết sức nguy hiểm.



Lúc này, sáu con dù lượn đã bay gần vào nhau, tất cả mọi người đều hướng về phía Khương Thần chờ đợi chỉ thị. Bởi lẽ không quá vài phút nữa bọn họ sẽ bắt đầu bước chân vào hẻm núi.



“Khương huynh, tốc độ hiện tại đã quá lớn, ta có cảm giác dù lượn có thể bị quật nát bất cứ lúc nào.”



“Chúng ta không còn đường lui.” Khương Thần cười khổ nói: “Ta cũng không liệu được trường hợp sức gió lại lớn đến vậy.”



Nghe Khương Thần nói như thế, tất cả mọi người đều trầm mặc, khuôn mặt ai nấy hiện lên vẻ ngưng trọng.



Tốc độ gió hiện tại đã không thể dùng lẽ thường để hình dung. Nếu như hiện tại dù lượn chẳng may xuất hiện vấn đề, bọn họ chắc chắn sẽ ngã tan xác. Được truyền tống trận kịp thời đưa đi, trước đó chắc chắn cũng thừa sống thiếu chết. Muốn không chịu nỗi đau da thịt, tốt nhất bóp vỡ ngọc bài sau đó rời đi.



Tham gia thí luyện bị ngã núi dẫn đến thất bại, đây chắc chắn sẽ là trò cười của tất cả mọi người bên ngoài. Bọn họ không muốn loại cười nhạo này rơi vào trên đầu của mình.



“Mọi người không nên lo lắng…còn vài phút nữa sẽ tiếp cận hẻm núi, hiện tại ta đề nghị tất cả mọi người điều khiển dù lượn lên cao.” Khương Thần cố gắng nói thật to át đi tiếng gió thổi vù vù bên tai: “Trên đó cường độ gió nhỏ hơn, hẻm núi cũng không quá chật hẹp.”



Nói đoạn, hắn dùng toàn lực đẩy chân xuống khiến cho dù lượn khẽ ngẩng đầu lên, nhờ có sức gió tác động, dù lượn bắt đầu theo hướng chéo bắt đầu bay ngược lên trên.



Tất cả mọi người nhìn thấy Khương Thần đã bắt đầu điều khiển dù lượn bay ngược lên trên, ai nấy lập tức làm theo. Sáu con dù lượn lúc này từ xa như sáu cánh chim khổng lồ đang leo núi nhìn qua hết sức kì dị.



Bên ngoài, quang cầu đã không còn chiếu tới cảnh ở Vùng Đá Xanh nữa mà vừa vặn chiếu tới cảnh Khương Thần đang dẫn đầu mọi người điều khiển dù lượn bay lên trên cao.



Đây có lẽ là cảnh chiếu tới Khương Thần đầu tiên từ thời điểm hắn xuất kì bất ý đánh bay Trần Thiếu Nam của Thiên Nguyên Vương Triều.



Nhìn thấy sáu con dù lượn bay ngược lên không trung, sắc mặt ai nấy lại một lần nữa hiện ra vẻ sửng sốt.



“Thứ kia…thứ kia vậy mà có thể bay…chẳng lẽ lại là do vị Khương tiểu hữu này chế tạo sao?” Một vị lão nhân đến từ Thiên La Môn khẽ thốt lên: “Người này quả nhiên là kì tài.”



Sắc mặt tất cả mọi người trong Cửu Nguyệt Cung lúc này cũng không kém gì vị lão nhân kia.



Khương Thần có thể chế tạo ra khinh khí cầu vượt qua trùng vây đánh bại kẻ địch đã khiến cho ai nấy mở to mắt nhìn hắn. Hiện tại không ngờ lại có thể chế tạo ra cánh chim giúp cho người ta có thể bay lượn. Mà dựa theo hành động hiện tại của Khương Thần, bọn hắn đoán chắc rằng hắn đây là chuẩn bị vượt qua hẻm núi Tử Thần. Điều này khiến cho ai cũng đối với hắn sinh ra cảm phục.



“Tiểu tử này rất có tố chất lĩnh đội…Linh Vân Tông tại sao không để hắn thành đội trưởng nhỉ? Bọn họ vốn đã có thể tranh đoạt hạng một.” Một vị khác vuốt râu cười hề hề nói: “Thật sự là một đầu hắc mã.”



“Lão đầu ngươi thì biết gì, hắn mới chỉ là Nguyên Thể Cảnh, làm sao có thể lĩnh đội. Giai đoạn hiện tại chính là tranh đoạt của Nguyên Hồn Cảnh, bọn hắn chỉ có thể đứng nhìn.” Một vị lão ẩu ngồi bên cạnh khẽ cầm lấy cây gậy chọc lão giả kia, thanh âm có chút khó chịu vang lên.



“Hề hề…ta nhầm, ta nhầm.”



Trong đại sảnh, mọi người đều hiện lên khuôn mặt tiếc hận. Quả thật như lão giả kia vừa nói, Khương Thần nếu như thực lực cao hơn một chút, để hắn làm người dẫn đội, Linh Vân Tông rất có thể sẽ đạt được hạng một trong thí luyện này.



Tại vị trí ngồi của Linh Vân Tông, La Chinh vẫn một bộ đạm nhiên, khuôn mặt hết sức lạnh lùng nhìn về phía quang cầu. Hắn cũng không vì biểu hiện của Khương Thần mà sinh ra vui mừng, chẳng qua hiện tại hắn cũng rất hưởng thụ những lời tán dương xung quanh đối với đệ tử mình.



Hai bên La Chinh chính là Nam Cung Y Vận cùng mấy vị trưởng lão kiêm đường chủ Linh Vân Tông. Bọn họ cũng giống như những người khác, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn về phía sáu con dù lượn đang nương nhờ sức gió bay ngược lên cao kia.



Nam Cung Y Vận lúc này đột nhiên lộ ra thần sắc khó hiểu, nàng chỉ khẽ đưa tay che miệng. Sau khi cười khanh khách, thanh âm như mật như đào khẽ vang lên:



“La trưởng lão, ngươi có thể hay không nhường Khương Thần làm đồ đệ ta. Dù sao hắn cũng chưa chính thức bái nhập môn hạ của ngươi.”



La Chinh đang nhắm lại hai mắt lúc này liền khẽ mở ra. Thanh âm giống như phiêu miểu hư vô vang lên:



“Nếu Nam Cung trưởng lão ưa thích vị đồ đệ này vậy liền thu nhận hắn. Nếu như hắn đồng ý bái nhập ngươi ta liền không có ý kiến gì.”



Nam Cung Y Vận khẽ ngẩng đầu cười lên khanh khách, nụ cười này lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh nhìn của mọi người trong đại sảnh hoàng cung.



Nơi này hiện tại mặc dù có cung nữ xinh đẹp bưng trà rót nước liên tục, thế nhưng sắc đẹp của các nàng so với Nam Cung Y Vận còn kém xa. Đó là còn chưa kể đến Nam Cung Y Vận còn mang theo một loại hương vị nữ nhân phong tình vô hạn, một loại hương vị hấp dẫn nam nhân thậm chí còn hơn các thiếu nữ trẻ đẹp.



Chính bởi vì vậy cho nên thời điểm nàng cười khanh khách hấp dẫn ánh nhìn, không ít nam đệ tử của các tông môn thế lực đứng ở đây đều không kiềm giữ được mình mà lộ ra ánh mắt mê ly. Phải đến khi trưởng bối của bọn họ đem tinh thần quán chú đánh thức bọn họ, bọn họ mới có thể thoát ra khỏi mị hoặc.



Thời điểm đó, mấy vị nam đệ tử bị Nam Cung Y Vận trong lúc vô tình vô ý mê hoặc, khuôn mặt bọn họ đều xuất hiện chút ít xấu hổ, không tự chủ được mà lui về phía sau, không dám nhìn về dáng vẻ lả lướt kia của Nam Cung Y Vận nữa.



“La trưởng lão, ngươi vạn phần không được hối hận a.” Nam Cung Y Vận cười vui vẻ nói: “Tên đồ đệ này Nam Cung Y Vận ta thu chắc.”



Phụt…



Nhìn thấy vẻ hớn hở như thiếu nữ của Nam Cung Y Vận, Mộc Kiếm Thanh không nhịn được liền che miệng, cuối cùng càng là phun ra cười phá lên. Hắn không chút khách khí nói:



“Nam Cung trưởng lão, xin lỗi vì phải nói điều này…Khương sư đệ nhà ta, ngươi thu không nổi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK