Người đăng: meomeo14311
Lại nói, Khương Thần suýt nữa thì bị nữ tử quản sự nhiệm vụ các kia nhận ra. May mắn có Trương Nhị Huyền tinh ý chạy lên phía trước che chắn tầm nhìn giúp cho, bằng không hắn lại phải tiến tới một hồi phiền phức.Phải biết ngày hôm qua Trương Nhị Huyền gào khóc thảm thiết trước cửa nhà hắn đã hấp dẫn không ít người. Ngoại môn hiện tại có lẽ đã có rất nhiều người biết hắn trở về và đang đi truy lùng hắn như tội phạm.
Khương Thần hắn cũng không tự luyến đến mức nghĩ rằng bản thân sẽ trở thành thần tượng trong mắt mọi người, thế nhưng sự việc ngày hôm qua có thể nói triệt để khiến cho hắn nhận thức lại. Hắn quả thật đã trở thành thần tượng trong mắt rất nhiều người ở ngoại môn.
Chính vì điều này cho nên hiện tại chạy ra khỏi nhà hắn cũng có một tá người theo đuôi. Vì để có thể cắt đuôi bọn họ, hắn đã phí không ít tâm sức. Tại đây vốn dĩ rất đông người, nếu như để nhận ra vậy thì thật phiền phức.
May mắn mọi người đều bận rộn với nhiệm vụ tông môn cho nên không một ai để ý, duy chỉ có nữ tử quản sự nhiệm vụ các kia hiện tại đối mặt với Khương Thần dường như lờ mờ nhận ra hắn.
“Ngươi, lăn ra ngoài kia. Người phía sau, tiến lên phía trước cho tỷ tỷ nhìn một chút. Ngươi rất quen mắt a.” Nữ tử nhìn thấy thân hình béo ú của Trương Nhị Huyền, mày liễu nhíu lại, thanh âm mang theo chút khó chịu vang lên.
“Hắc hắc, chắc chắn sư tỷ ngươi nhầm lẫn rồi, hai người đều không quen nhau.” Trương Nhị Huyền cười hề hề nói: “Sư tỷ, đăng ký giúp chúng ta nhiệm vụ trong ba tháng cùng với trả nợ nhiệm vụ của một tháng. Toàn bộ đều quy đổi thành nhiệm vụ hàng ngày.”
Nữ tử quản sự hừ nhẹ một tiếng, mặc dù ngoài mặt không để ý thế nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ liếc nhìn Khương Thần phía sau Trương Nhị Huyền cố nhớ xem hắn là ai.
“Các ngươi có chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ không? Số lượng nhiệm vụ hàng ngày trong bốn tháng là không ít a.”
“Chắc chắn.” Trương Nhị Huyền cười nói: “Làm phiền sư tỷ.”
Nữ tử kia thấy hắn quyết tâm như vậy cũng không hỏi nhiều nữa.
Một tháng ba mươi ngày liền là ba mươi nhiệm vụ hàng ngày hoặc bốn nhiệm vụ hàng tuần hoặc một nhiệm vụ hàng tháng. Dĩ nhiên làm nhiệm vụ hàng ngày sẽ dễ dàng hơn so với nhiệm vụ tháng rất nhiều.
Khương Thần lựa chọn làm nhiệm vụ ngày cũng là vì thế. Nhiệm vụ hàng ngày có thể chỉ cần tốn một chút thời gian là có thể hoàn thành, thế nhưng nhiệm vụ tháng nếu như giống với lần đụng độ Thị Huyết Biên Bức Vương lần trước, vậy thì bọn hắn quả thật thảm rồi.
“Hai người các ngươi cảnh giới gì?” Nữ tử quản sự theo thói quen chức nghiệp khẽ hỏi.
Đoạn, nàng ngẩng đầu lên nhíu mày, sau một phen quan sát liền cúi xuống ghi chép:
“Được rồi, Nguyên Thể Cảnh đỉnh phong.”
Dứt lời, nàng ra hiệu cho hai người Khương Thần chờ đợi. Sau một hồi đi vào bên trong, nữ tử này bê ra một khay lớn đựng rất nhiều ngọc bài, toàn bộ đều là ngọc bài ghi chép thông tin về nhiệm vụ.
“Đây là ngọc bài nhiệm vụ cùng địa đồ. Bởi vì các ngươi nhận nhiệm vụ số lượng lớn cho nên ta cố ý sắp xếp các nhiệm vụ có vị trí gần nhau. Địa vực chủ yếu nằm tại Minh Nguyệt Vương Triều. Ở đó có một dịch trạm do trưởng lão tông môn trấn thủ, đến đó trưởng lão sẽ nói cho các ngươi biết tiếp theo nên làm như thế nào.”
“Ồ. Đa tạ vị sư tỷ xinh đẹp này. Ngươi quả thật rất chu đáo.” Trương Nhị Huyền mỉm cười đon đả nói.
“Hừ. Còn có gì chưa rõ sao? Nếu không, chúc các ngươi nhiều may mắn.”
“Hắc hắc, đa tạ sư tỷ.” Trương Nhị Huyền thu đám ngọc bài vào trong nhẫn trữ vật, đoạn hắn xoa xoa tay cười hề hề nói: “Sư tỷ xinh đẹp này, ngươi có thể sắp xếp cho bọn ta mượn một chiếc phi chu được không? Ngươi xem quãng đường di chuyển quả thật rất xa.”
Nữ tử lặng lẽ lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một mô hình con thuyền nhỏ nhỏ tinh xảo. Chỉ vào mô hình con thuyền này, nàng nói:
“Hiện tại trong nhiệm vụ các chỉ còn một chiếc phi chu, mà chiếc này tiêu hao Hỗn Nguyên Thạch so với phi chu khác nhiều hơn một chút, nếu như các ngươi không ngại có thể dùng nó.”
“Không ngại ha ha. Trương Nhị Huyền ta không có gì ngoài Hỗn Nguyên Thạch. Đa tạ sư tỷ.”
Trương Nhị Huyền nói đoạn lập tức thu lại phi chu sau đó cùng với Khương Thần rời đi.
“Làm sao cứ có cảm giác tên tiểu tử kia rất quen mắt a.” Nữ tử nhíu mày nhìn theo bóng lưng Khương Thần khẽ lẩm nhẩm. Thế nhưng chỉ một thoáng sau đó khuôn mặt suy tư lại trở về trạng thái cau có khó chịu khi mà tiếp nối phía sau vẫn còn một lượng lớn người đang chờ bàn giao nhiệm vụ.
Hai người Khương Thần cùng Trương Nhị Huyền đã chuẩn bị đồ đạc từ trước cho nên cũng không trở lại chỗ ở nữa. Cả hai cùng thả ra phi chu hướng về Minh Nguyệt Vương Triều lao đi.
Linh Vân Tông nằm ở điểm cuối của Cửu Nguyệt Vương Triều, đồng thời là chỗ tiếp giáp với Minh Nguyệt Vương Triều cho nên khoảng cách di chuyển cũng không phải quá xa.
Lướt qua một trăm hai mươi ngọc bài một lượt, Khương Thần đem nó phân thành sáu nhóm. Mỗi nhóm đều có lượng nhiệm vụ khác nhau thế nhưng điểm chung chính là địa điểm gần nhau.
Theo tình báo ghi chép trên ngọc bài của mỗi nhiệm vụ thì địa điểm làm nhiệm vụ gần nhất của bọn họ là một khu rừng nằm ở rìa ngoài Minh Nguyệt Vương Triều, khoảng cách so với mỏ Hỗn Nguyên Thạch lúc trước Khương Thần từng đến chấp hành chức vụ không quá xa.
“Lão đại, trước hết chúng ta phải chạy qua dịch trạm báo cáo tình hình với trưởng lão tông môn. Nhiệm vụ này nằm ngoài lãnh thổ của Cửu Nguyệt Vương Triều, chúng ta mỗi khi di chuyển đều phải báo cáo với bọn họ.”
“Ừm. Ta hiểu.”
Linh Vân Tông cùng với Cửu Nguyệt Vương Triều mặc dù là hai thế lực đối lập thế nhưng lãnh thổ đều là của Cửu Nguyệt Vương Triều. Chính vì thế cho nên nếu như đệ tử Linh Vân Tông di chuyển đi làm nhiệm vụ tông môn địa điểm nằm trên lãnh thổ Cửu Nguyệt Vương Triều, vậy thì không cần báo cáo. Thế nhưng chạy tới vương triều khác làm nhiệm vụ, trước tiên phải báo cáo với các trưởng lão tông môn quản lý đệ tử tới vương triều đó đề phòng có chuyện xảy ra.
Kia cũng không khác gì tại Lam Hải Tinh, người nước ngoài nếu như muốn chạy tới một quốc gia khác vậy thì phải báo cáo tình hình với đại sứ quán. Nếu như gặp phải bất trắc trên lãnh thổ quốc gia đó, cũng báo cáo với đại sứ quán, người của quê nhà khi đó mới có thể xử lý.
Đại khái có thể hiểu dịch trạm của Linh Vân Tông xây dựng trên Minh Nguyệt Vương Triều kia cũng giống như một cái đảm bảo để cho đệ tử có thể đi lại tới nơi đây làm nhiệm vụ mà không bị vương triều kia bắt giữ.
Lại nói, phi chu kích phát tốc độ cao xé ngang bầu trời tạo thành một vệt mây trắng nối đuôi nhau phóng đi.
Tốc độ phi chu nhanh là vậy thế nhưng phải mất ba ngày bọn họ mới đi gần tới được tiêu chú vị trí trên bản đồ ngọc giản. Mà theo tiêu chú này ghi chép thì địa điểm đó chính là dịch trạm của Linh Vân Tông.
Địa phương đập vào mắt hai người Khương Thần lúc này là một vùng đất hoang tàn bao phủ bởi rất nhiều cát cùng cây cối khô khốc. Chung quanh xuất hiện những núi đá bị phong hóa nặng nề.
“Dịch trạm vậy mà nằm trên một hoang mạc ư?” Khương Thần nhíu mày khẽ nói.
“Hắc hắc, vùng đất này có thể coi như phế bỏ cho nên Minh Nguyệt Vương Triều mới nguyện ý cho những thế lực khác xây dựng dịch trạm.” Trương Nhị Huyền dường như cũng rất có hiểu biết, lúc này cười cười giải thích.
“Những thế lực khác? Dịch trạm không phải của Linh Vân Tông sao?”
“Không.” Trương Nhị Huyền nói: “Minh Nguyệt Vương Triều cũng tiếp giáp với mấy vương triều, dịch trạm này cũng có một phần của vương triều khác. Chẳng qua là xây chung nhau mà thôi.”
Ngừng một lúc, hắn lại nói:
“Ở Cửu Nguyệt Vương Triều chúng ta cũng có dịch trạm của các vương triều khác. Thậm chí là rất nhiều. Bởi lẽ đường biên giới tiếp giáp với quá nhiều vương triều.”
“Ừm, điều này ta biết.” Khương Thần khẽ gật đầu xem như hiểu ra.
Tinh thần lực lặng lẽ phát tán ra. Địa phương nó có thể tiếp xúc được ngoại trừ một tòa nhà rộng lớn bên ngoài máu xám tro, liền không còn vật gì khác nữa. Một hoang mạc rộng lớn cứ thế chỉ có một dịch trạm lẻ loi như vậy.
Dịch trạm là một tòa nhà lớn với một tháp cao ở chính giữa. Bên ngoài dịch trạm có bao phủ một tầng kết giới mỏng. Chính tầng kết giới này đã ngăn cản không cho tinh thần lực của Khương Thần xâm nhập vào bên trong mà chỉ có thể lặng lẽ quan sát từ xa.
“Tới rồi.”
Trương Nhị Huyền điều khiển phi chu hướng về phương hướng mà Khương Thần vừa mới dùng tinh thần lực quan sát được. Sau đó không qua ba hơi thở, dịch trạm chính thức hiện ra trước mắt hai người. Dịch trạm này so với tinh thần lực của Khương Thần quan sát được thì to hơn nhiều lắm. Một phần vì tinh thần lực của hắn chưa đủ mạnh để có thể quan sát được với phạm vi rộng lớn, một phần vì dịch trạm có trận pháp ngăn cản.
Trương Nhị Huyền thu hồi lại phi chu, hai người vừa mới đi tới cửa dịch trạm liền bị hai tên thị vệ canh cổng ngăn lại:
“Tông môn, vương triều nào?”
Trương Nhị Huyền nhìn hai người này với ánh mắt dè chừng. Mặc dù chỉ là canh cổng thế nhưng hai người này cảnh giới so với hắn cao hơn nhiều lắm. Mặc dù Trương Nhị Huyền hắn không nhìn ra cảnh giới của đối phương thế nhưng hắn đoán tối thiểu cũng là Nguyên Khí Cảnh đỉnh phong.
“Hai vị đại ca, chúng ta là đệ tử Linh Vân Tông. Lần này đặc biệt là vì nhiệm vụ mà đến. Phiền cho chúng ta đi qua. Đa tạ.”
Canh cổng bên trái gật đầu, thanh âm lạnh lùng vang lên:
“Linh Vân Tông ở tòa nhà phía Đông dãy thứ hai bên trái.”
“Đa tạ.” Trương Nhị Huyền lần thứ hai cảm tạ một câu sau đó cùng với Khương Thần tăng nhanh cước bộ theo chỉ dẫn của vị canh cổng kia tìm kiếm vị trí của Linh Vân Tông.
“Bọn họ là người Minh Nguyệt Vương Triều sao?” Sau khi đi qua một khoảng cách xa, Khương Thần mới hướng tới Trương Nhị Huyền dò hỏi.
“Đúng vậy lão đại. Bởi vì nơi này có tập trung rất nhiều người của nhiều thế lực khác nhau cho nên chỉ có thể để người của phe trung lập tới làm thị vệ canh cổng.”
“Hiểu rồi. Vừa để kiểm soát tình hình người bên trong, vừa để xử lý các tình huống không mong muốn xảy ra.”
“Chính xác. Dù sao bọn họ cũng không muốn một tổ hợp rất nhiều người cường hãn chạy vào sâu trong lãnh thổ của bọn họ mà quấy phá.” Trương Nhị Huyền cười nói: “Thực ra cái này cũng chỉ để làm cảnh. Mấy vị trong kia nếu như muốn rời đi, hai tên canh cổng kia còn chưa đủ tư cách để biết.”
“Ha ha. Chỉ là hai tên Nguyên Hồn Cảnh mà thôi, làm sao có thể kiểm soát được Nguyên Hồn Cảnh khác, thậm chí là Nguyên Linh Cảnh.” Khương Thần cười nhạt nói.
Hai người bởi vì sợ hai vị canh cổng nghe được trò chuyện cho nên thanh âm hạ xuống rất thấp, thế nhưng hai vị canh cổng kia lại không hề giữ ý giữ tứ như vậy. Thanh âm của bọn họ đặc biệt lớn cho nên dù đi xa thì Khương Thần vẫn có thể nghe được nhất thanh nhị sở.
Chỉ thấy người thị vệ canh cổng bên trái kia lắc đầu cảm thán:
“Ai, một tháng trước còn thấy có một đội Nguyên Hồn Cảnh tới đây làm nhiệm vụ, hiện tại đều là những người nào a. Ngay cả Nguyên Khí Cảnh cũng chưa tới mà dám chạy tới đây nhận nhiệm vụ.”
“Ừm. Đúng rồi, cũng lâu rồi không thấy người Linh Vân Tông chạy tới đây.” Thị vệ còn lại khẽ gật đầu.
“Mà thôi cái này không phải chuyện chúng ta có thể quản…”
Khương Thần cùng Trương Nhị Huyền đi theo chỉ dẫn rất nhanh đã tới khu vực phía Đông. Dựa theo tìm kiếm, bọn họ rốt cuộc tìm tới tòa nhà của Linh Vân Tông.
Đây là một tòa nhà bằng đá cũ kĩ mục nát. Ngoại trừ bảng hiệu có ghi ba chữ Linh Vân Tông là còn mới, còn lại cái gì cũng dễ dàng khiến cho người ta liên tưởng đây là một tòa nhà bỏ hoang.
Cả hai vừa mới bước tới cửa tòa lầu các này, bên trong đã vang lên một đạo thanh âm:
“Vào đi.”