Người đăng: meomeo14311
“Sư tỷ, lần này không thể nghe lời ngươi được rồi. Thật xin lỗi. An toàn của ngươi là trên hết.”Khương Thần nhìn nữ tử đang ra sức dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn đập mạnh lên kết giới cổ đồng, khóe miệng vểnh lên nụ cười, miệng khẽ lẩm nhẩm.
Đoạn, Khương Thần chậm rãi nhắm lại hai mắt. Trên người thánh quang đại thịnh, không gian theo đó có cảm giác giống như một vũng lầy đặc quánh không ngừng rung động.
“Không, không…không được.” Bạch U Cơ bằng mắt thường nhìn thấy không gian bên ngoài kết giới đang không ngừng xoắn chặt giống như muốn đem kết giới này kéo đi, sắc mặt nàng vốn đã nhợt nhạt lúc này càng thêm xám xịt.
Khương Thần không đáp. Hắn chỉ chậm rãi đưa tay chạm lên kết giới cổ đồng, thánh quang trên người càng tỏa ra mạnh mẽ.
Thánh quang bao trùm kết giới cổ đồng, biến kết giới trong suốt trở thành một đoàn quang mang chói mắt giống như mặt trời.
“Di Thiên Thuật.”
Thanh âm vừa dứt, trên nóc đại điện chợt xuất hiện một đạo nhãn đồng hoàng kim khổng lồ. Nhãn đồng vừa xuất hiện liền lập tức mở ra. Đồng tử hoàng kim giống như một cái hắc động điên cuồng cắn nuốt thánh quang bao phủ quanh cổ đồng kết giới. Mà theo hoàng kim thánh quang bị đồng tử kia cắn nuốt, kết giới màu cổ đồng cũng chậm rãi biến mất không chút dấu vết.
Từ lúc thánh quang xuất hiện đến lúc nó cuốn theo kết giới cổ đồng biến mất thì chỉ tốn khoảng bảy giây thời gian. Trong khoảng thời gian này, Ma Thiên Tiếu vẫn đang ngây ngốc nhìn về phía Khương Thần, ánh mắt hiện lên vẻ kinh hãi về thủ đoạn trước đó của đối phương.
Vốn dĩ hắn không biết toàn bộ công kích của mình bị Khương Thần hóa giải bằng cách nào, thế nhưng hiện tại trông thấy Khương Thần thế mà dùng một loại thủ đoạn thần bí nào đó đem Bạch U Cơ làm cho biến mất thì hắn đã hiểu ra Khương Thần đây là dịch chuyển đối phương đi nơi khác. Công kích lúc trước của hắn hiển nhiên cũng là bị dịch chuyển đi.
Sống trên đời biết bao nhiêu năm, hắn vẫn chưa bao giờ nhìn thấy loại thủ đoạn nào có thể dịch chuyển đi công kích của người khác. Thậm chí Nguyên Tôn Cảnh như hắn có khả năng vận dụng một chút năng lực liên quan đến không gian chi thuật thì hắn cũng không thể đem công kích của người khác dịch chuyển đi được.
“Tiểu tử này…thật tà môn.” Ma Thiên Tiếu ẩn mình bên trong thân thể màu đen kia, khẽ lẩm nhẩm.
Thiên Ma sơn mạch vốn tiêu điều ảm đạm, không gian xám xịt buồn tẻ thì chợt xuất hiện dị trạng. Chỉ thấy hoàng kim chi quang chiếu rọi thiên không. Quang mang chiếu rọi đến đâu, nơi đó có cảm giác tươi mới, trong lành đến đó.
Giữa hoàng kim chi quang, một đạo nhãn đồng kích thước hàng trăm trượng xuất hiện. Nhãn đồng chậm rãi hé mở, một cái đồng tử giống như vàng ròng nhìn xuống thế gian. Nơi nào nó nhìn qua, tà vật đều nhao nhao thoái lui.
Uy thế mà hoàng kim chi đồng này tỏa ra rất khủng bố, nó khiến cho nhân loại đi lại bên trong Thiên Ma sơn mạch cảm thấy nội tâm giống như có trọng chùy đập thẳng lên, tất cả đều cảm thấy hô hấp khó khăn, đôi vai bị đè nặng trĩu.
Lúc này, hoàng kim chi đồng đảo mắt nhìn khắp Thiên Ma sơn mạch giống như tìm kiếm thứ gì đó. Sau khi nhìn về phương hướng cửa ra của kết giới phong ấn, nó giống như tìm được mục tiêu. Đồng tử hoàng kim bắn ra một tia hoàng kim quang trụ thẳng về phương hướng đó.
Trở lại đoạn thời gian trước, nhóm người Phùng Mạc Phong sau khi rời khỏi thạch điện liền bắt gặp nhóm người Tống Viễn Đình đang đi lại gần đó. Sau khi biết chuyện Khương Thần cùng Bạch U Cơ song song cùng được nhận truyền thừa, bọn họ liền hân hoan mà rời đi. Hiện tại khoảng cách đến với khe nứt phong ấn lúc mới tiến vào tuy vẫn còn xa thế nhưng dựa vào tốc độ của bọn họ thì trước khi phong ấn khép lại, bọn họ vẫn có thể ra ngoài kịp lúc.
“Đại sư huynh. Khương sư đệ cùng Bạch sư muội nếu như tiếp nhận truyền thừa của vị tiền bối kia quá lâu…kia chẳng phải là thời điểm kết giới phong ấn khép lại, bọn họ sẽ không thể ra ngoài sao?” Một vị đệ tử Yêu Nghiệt Đường lúc này có chút tò mò hướng tới Phùng Mạc Phong, nói.
“Nếu như vị tiền bối kia đã để cho hai người họ tiếp nhận truyền thừa, chắc hẳn đã chừa một đường thoát. Chúng ta không cần lo lắng.”
Phùng Mạc Phong đã suy nghĩ về vấn đề này, chẳng qua hắn cũng không thể làm gì hơn là đành phải hướng theo chiều hướng tích cực để an ủi những người khác.
Đương lúc nhóm người Linh Vân Tông bọn họ đang di chuyển thì thánh quang đầy trời xuất hiện. Khí tức của Hoàng Kim Thánh Đồng trên bầu trời tỏa ra khiến cho bọn họ đều cảm thấy sợ hãi.
Chợt, đạo nhãn đồng khủng bố kia quét mắt về phương hướng này sau đó bắn ra một tia hoàng kim quang trụ. Điều này liền khiến cho mười mấy người kinh hãi tháo chạy.
Xung quanh nhóm người Linh Vân Tông còn có các đội ngũ của các thế lực khác, sau khi nhìn thấy hoàng kim quang trụ khủng bố kia bắn tới, ai nấy cũng rồng nhắn nhau bỏ chạy thục mạng.
Quang trụ bắn xuống đất nhưng không hề gây nên oanh động to lớn, nó chỉ hóa thành một vùng ánh sáng chói mắt rộng chừng vài trượng vuông sau đó vụt tắt. Thời điểm quang mang vụt tắt, người ta nhìn thấy Bạch U Cơ đang đứng trong một đạo kết giới cổ đồng vẻ mặt vừa thẫn thờ vừa giống như mới trải qua một trận gào khóc.
“Là Bạch sư tỷ.”
Nhóm người Linh Vân Tông đang tháo chạy toán loạn thì chợt một vị đệ tử to gan ngoảnh lại nhìn xem có chuyện gì xảy ra. Phát hiện ra ở bãi đất trống nơi hoàng kim quang trụ mới đánh tới là Bạch U Cơ, người này vội vàng kêu lên.
Những người khác không cảm nhận được nguy hiểm, lại nghe người này hô lên Bạch U Cơ cho nên cũng quay đầu lại. Quả nhiên nơi hoàng kim quang trụ bắn xuống chính là Bạch U Cơ đang đứng trong kết giới cổ đồng.
Kết giới cổ đồng chậm rãi biến mất. Ai nấy lập tức xúm lại hỏi han, bởi lẽ bọn họ nhận ra tình trạng của Bạch U Cơ dường như có chút không ổn. Mà không chỉ có người của Linh Vân Tông xúm tới, người của thế lực khác không thấy có nguy hiểm, một số người còn nhận ra Bạch U Cơ cho nên cũng liền xúm lại nhìn xem có chuyện gì xảy ra.
“Bạch sư muội. Ngươi không sao chứ? Nhìn ngươi dường như bị thương không nhẹ?” Phùng Mạc Phong trước tiên kiểm tra thương thế của Bạch U Cơ. Nhận ra thể trạng yếu ớt, khí tức không ổn định của Bạch U Cơ, vẻ mặt hắn liền thoáng trầm xuống, khẽ hỏi.
Bạch U Cơ rời khỏi trạng thái thẫn thờ. Đôi mắt của nàng chợt biến hoảng loạn. Nàng bắt lấy tay Phùng Mạc Phong giống như người sắp chết đuối bắt được cọng cỏ cứu mạng. Thanh âm có chút nức nở, sắp khóc vang lên:
“Đại sư huynh, ngươi phải cứu lấy Khương Thần. Ma Thiên Tiếu muốn đoạt xá chúng ta…Khương Thần vẫn còn đang ở trong đó chiến đấu cùng Ma Thiên Tiếu…”
“Nhị sư huynh, Khương Thần đang gặp nguy hiểm.”
Nghe thấy hai từ đoạt xá, sắc mặt ai nấy lập tức trắng bệch vì sợ hãi. Mà những người xung quanh nghe được Ma Thiên Tiếu vậy mà lại muốn đoạt xá Khương Thần cùng Bạch U Cơ, dường như bọn họ đoán được vài chuyện thú vị cho nên ai nấy đều nhìn về phía Bạch U Cơ rất có bộ dáng cười trên nỗi đau của người khác.
“Sư muội, ngươi trước bình tĩnh nói rõ mọi chuyện.” Phùng Mạc Phong tuy rằng sa sầm mặt mày nhưng hắn là số ít những kẻ còn giữ được bình tĩnh, thanh âm hơi trầm xuống, vang lên.
“Đại sư huynh.”
Lúc này, Vương Chi Sách từ dưới đất nhặt lên một cái truyền tin phù, dường như là đồ vật xuất hiện cùng với Bạch U Cơ, đem nó đưa cho Phùng Mạc Phong.
Rất nhanh, thanh âm của Khương Thần từ trong truyền tin phù đã vang lên:
“Phùng sư huynh, ngươi đưa mọi người mau chóng rời khỏi nơi này. Kết giới có thể khép lại bất cứ lúc nào. Giúp ta bảo hộ tốt U Cơ. Đa tạ.”
Đạo thanh âm vừa dứt, sắc mặt mọi người càng thêm khó nhìn. Vốn tính toán thời gian kết giới đóng lại cũng còn đủ cho bọn họ thong thả. Thế nhưng từ tin tức Khương Thần đưa ra, kết giới phong ấn Thiên Ma sơn mạch này dường như không ổn định như bề ngoài nó thể hiện ra. Chính vì thế ai nấy hiện tại đều có chút vội vàng.
“Không được…chúng ta phải đi cứu hắn.” Bạch U Cơ lắc đầu liên tục, thần tình hoảng loạn, hai mắt lúc này ướt lệ.
Dường như thể trạng yếu kém cùng tinh thần không ổn định dẫn đến hai chân nàng đều đứng không vững. Nếu như không có Hồng Ngọc Kiều ở bên dìu đỡ, nàng chắc chắn đã khuỵu xuống đất từ lâu.
“Được, trước đi cứu hắn.”
Phùng Mạc Phong gật đầu trấn an Bạch U Cơ, thế nhưng còn chưa để mọi người kịp phản ứng, hắn đã vươn tay đánh vào sau gáy nàng khiến cho nàng lập tức hôn mê.
“Phùng sư huynh, ngươi làm gì vậy?” Hồng Ngọc Kiều vội vàng kêu lên.
Phùng Mạc Phong không đáp, ánh mắt hắn lúc này nhìn về phương hướng trung tâm Thiên Ma sơn mạch, giây phút đắn đo chấm dứt, thanh âm mang theo vẻ trầm trọng của hắn vang lên:
“Đi thôi. Rời đi với tốc độ nhanh nhất.”
Khương Thần không ở đây, Phùng Mạc Phong với tu vi cao nhất đương nhiên có thể nắm quyền đội trưởng. Lời của hắn không ai dám không nghe. Mặt khác những người ở đây đều không thân thiết gì với Khương Thần cho nên so với việc đi giải cứu Khương Thần thì bọn họ càng quan tâm hơn chuyện có thể rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt. Chính vì thế cho nên khi Phùng Mạc Phong đánh ngất Bạch U Cơ sau đó ra lệnh rời đi, ai nấy đều không hề phản đối.
Mười mấy người rất nhanh triển khai cước bộ, dùng tốc độ nhanh nhất bắt đầu hướng phía ngoài bỏ chạy.
Xung quanh nhóm người Linh Vân Tông vốn dĩ tập hợp rất nhiều đội ngũ. Bọn họ chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến giờ, ai nấy trong lòng đều đã suy đoán ra sự thể một hai, mà trước tin tức quan trọng truyền tin phù truyền ra, bọn họ rất nhanh đã đưa ra quyết định rời đi.
Hàng trăm người dùng tốc độ cực nhanh bắt đầu hướng bên ngoài bỏ chạy. Nơi bọn họ đi qua cỏ cây đổ gãy, từng thanh âm rào rào vang lên khiến cho đến cả yêu thú ngự trị nơi đây cũng kinh hãi thoái lui.
Trên đường tháo chạy, nhân loại thỉnh thoảng lại vấp phải sự truy cản của từng đàn yêu trùng hoặc là Thực Âm Phong. Thế nhưng trước sự việc kết giới đóng lại, ai nấy đều không hề e sợ mà cùng hợp sức đối đầu trực tiếp. Đông đảo cường giả lực lượng lớn đến mức yêu trùng hàng ngàn vạn con cũng bị đánh chết hết, Thực Âm Phong cũng là bị dập tắt.
Tin tức ban đầu vốn là kết giới phong ấn có thể đóng lại bất cứ lúc nào, sau khi một truyền mười, mười truyền trăm liền biến thành kết giới phong ấn sắp đóng lại. Thành thử ra toàn bộ người còn lại bên trong Thiên Ma sơn mạch đều bỏ chạy bán mạng.
Thiên Ma sơn mạch tĩnh lặng được một thời gian lúc này lại lần nữa lộ ra thanh âm huyên náo, náo nhiệt.