Người đăng: meomeo14311
Sau ba ngày đi lại quanh khu vực phía ngoài để thu thập dược liệu, ba tổ đội Linh Vân Tông rốt cuộc hợp nhất. So với hai tổ đội kia thì dường như nhóm của Khương Thần có thu hoạch khá nhất. Phần vì Khương Thần có kiến thức về các loại dược liệu cho nên dựa vào dấu vết mà biết được nơi sinh trưởng của bọn chúng, phần vì hai tổ đội còn lại gặp phải sự truy cản của yêu thú mạnh mẽ cho nên thu hoạch không được khả quan cho lắm.“Đã có người tiến vào trung tâm Thiên Ma sơn mạch. Ở đó quả thật có tàn tích của Thiên Ma Giáo để lại.” Phùng Mạc Phong không biết từ nơi đâu tìm kiếm được tương đối nhiều tin tức hữu dụng, lúc này ba tổ đội hợp nhất, hắn mới trực tiếp đem những tin tức này nói ra.
“Phần lớn các đại thế lực đã tiến vào đó, bọn họ liên hiệp đem tán tu ngăn cản ở bên ngoài. Nhiều tán tu vì vậy mà từ bỏ tranh đoạt, chạy ra ngoài tìm kiếm linh dược. Ta chính là từ những người này đạt được tin tức.” Dường như cảm nhận được ánh mắt dò hỏi của mọi người, Phùng Mạc Phong không chút giấu diếm mà giải thích.
“Ta ở nơi khác ngược lại cũng thu được chút tin tức.” Tống Viễn Đình lúc này cũng cười mà tiếp lời: “Nghe nói nơi kia có truyền thừa của Nguyên Tôn Cảnh cường giả. Hiện tại hầu hết các thế lực đang chậm trễ ở ngoài đã nhanh chóng di chuyển về trung tâm.
Nói đến đây Tống Viễn Đình liền đưa mắt cho Khương Thần ý muốn hỏi hắn còn muốn tiếp tục quanh quẩn ở ngoài hay không. Lúc này không chỉ có Tống Viễn Đình có ý muốn trưng cầu ý kiến Khương Thần, những người khác dường như cũng không nhịn được mà muốn tiến vào trung tâm để tranh đoạt bảo vật. Dĩ nhiên Tần Thiên Hoành đã giao cho Khương Thần làm dẫn đội, bọn họ không thể tự ý hành động mà chưa thông qua sự đồng ý của hắn được.
Khương Thần nhận ra tham vọng tiến vào trung tâm tranh đoạt truyền thừa xuất hiện trong ánh mắt mỗi người, hắn chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt hiện lên hơi chút bất đắc dĩ. Sau một hồi suy nghĩ, thanh âm đạm mạc của hắn vang lên:
“Bởi vì tông chủ để ta làm người dẫn đội cho nên sự an toàn của các ngươi sẽ do ta chịu trách nhiệm. Nhưng nếu các ngươi vẫn muốn dấn thân vào nguy hiểm, vậy thì ta liền không ngăn cản.”
“Hắc hắc. Chẳng phải từng có một vị thánh nhân đã dạy rằng ra ngoài xã hội làm ăn bươn chải, liều thì ăn nhiều, không liều thì ăn ít sao?” Một vị nam tử dáng người hơi chút mập ú, cười nói: “Ngươi nói có phải không Khương sư đệ?”
“Muốn thành công thì phải chấp nhận trải qua đắng cay ngọt bùi. Tranh đoạt truyền thừa đương nhiên phải chịu mạo hiểm nguy hiểm, chỉ cần trong tầm kiểm soát là được.” Một vị nam tử khác dường như là đệ tử của Chính Khí Đường, một thân tỏa ra một cỗ hạo nhiên chính khí, rất tâm đắc mà nói: “Đây là lời của một vị hiền nhân tên gọi Huấn Hoa Tử đã từng nói.”
Khương Thần chỉ khẽ cười. Đi ra ngoài tranh đoạt tài nguyên tu luyện đương nhiên là phải mạo hiểm, phải chấp nhận nguy hiểm rình rập. Thế nhưng chưa biết chút thông tin gì mà cứu thế đâm đầu vào tranh đoạt, vậy thì không phải mạo hiểm mà là ngu ngốc.
Sở dĩ hắn chậm trễ không muốn tiến vào trung tâm là bởi vì trong đội có Bạch U Cơ, hắn lo cho sự an toàn của Bạch U Cơ cho nên mới đắn đo. Bằng không với tính cách vốn có của hắn vậy thì lúc này chắc chắn đã quyết ý dẫn theo mọi người tiếp bước.
“Được rồi. Nếu như mọi người đều có ý định tiến vào trung tâm tranh đoạt vậy thì cùng tiến vào. Chỉ có điều ta xin nhắc nhở trước, mấy di tích cổ này thường sẽ có nhiều nguy hiểm rình rập, an nguy của các vị khi đó ta sẽ không đảm bảo.” Khương Thần vẻ mặt lãnh đạm, thanh âm cũng là lạnh lùng vang lên.
Mọi người thấy Khương Thần không phản đối việc tiến vào di tích, lúc này ai nấy đều mỉm cười tương đối vui vẻ. Về phần cảnh báo phía sau của hắn, hầu như là không ai để tâm. Cứ cho là Khương Thần có nhiều thủ đoạn đi nhưng bọn họ dù sao cũng là Nguyên Linh Cảnh. Bọn họ còn cần một tên Nguyên Hồn Cảnh đến đảm bảo an toàn sao?
Trong số mười bảy người, rốt cuộc cũng chỉ có Bạch U Cơ là giương lên đôi mắt to tròn nhìn Khương Thần, sâu trong ánh mắt hàm chứa tin tưởng mười phần. Mà trong số đám người này, Khương Thần hắn cũng chỉ quan tâm đến an toàn của nàng mà thôi. Về phần kẻ khác như nào hắn liền không quan tâm.
Nhóm người Linh Vân Tông bọn họ rất nhanh đã sắp xếp đội hình, dùng tốc độ nhanh nhất tiến về trung tâm của Thiên Ma sơn mạch.
Một ngày sau…
Sau thời gian dài băng qua rừng rậm, nhóm người Khương Thần rốt cuộc cũng chạy tới trung tâm Thiên Ma sơn mạch. Những tưởng nơi này là núi non hiểm trở hay là cây gai um tùm thế nhưng không, trung tâm Thiên Ma sơn mạch lại là một cái bình nguyên rộng lớn, có cảm giác địa hình giống với bên ngoài kết giới phong ấn.
Bình nguyên rộng lớn, mà ở phía xa lại xuất hiện vô số kiến trúc nối đuôi nhau trở thành một quần thể di tích khổng lồ đang tỏa ra khí tức cổ xưa.
Đối với một khu phế tích như vậy, im ắng chính là một điều làm nên sự kì bí, thế nhưng nơi kia lúc này đang phát ra vô số thanh âm huyên náo. Thậm chí nhóm người Khương Thần còn cách ở một khoảng xa vẫn có thể cảm nhận được sự náo nhiệt. Hiển nhiên người tới kia đã không ít.
“Đi thôi. Ở trước mắt.”
Mười tám người nhìn thấy di tích, sắc mặt ai nấy đều muôn hình vạn trạng. Sau khi di chuyển thêm một đoạn, khoảng cách của mọi người với nơi kia chỉ còn hơn một trăm mét.
Di tích cổ xuất hiện trước mặt nhóm người Khương Thần làm cho bọn họ cảm thấy rung động. Nhìn ra xa, các tòa kiến trúc hùng vĩ xếp thành một đường thẳng. Bởi vì ở khoảng cách gần cho nên có cảm giác nó trực tiếp kéo dài tới tận cuối đường chân trời. Các loại tháp cao sừng sững chuyên dùng để tu luyện đều toát lên mùi vị cổ xưa vô tận. Đối diện với toàn cảnh khu di tích này, sức mạnh con người không thể không nói chỉ nhỏ bé như một con kiến mà thôi.
Nhìn di tích trước mắt, vẻ mặt Khương Thần cũng không có quá nhiều ba động cảm xúc. Từ ánh mắt của hắn có thể nhận ra hắn đối với nơi này cũng không quan tâm cho lắm.
“Diện tích nơi này cực kì rộng lớn, trong đó tồn tại không ít những bí ẩn. Thiết nghĩ nếu như chúng ta là những người đầu tiên tới đây sau mấy ngàn năm Thiên Ma Giáo phong bế sơn môn, vậy thì ắt ẳn sẽ có rất nhiều kì ngộ…”
Một vị đệ tử quan sát di tích rộng lớn trước mắt, vẻ mặt kích động nói. Chẳng qua hắn vừa mới dứt câu, một đạo thanh âm lãnh đạm vang lên giống như gáo nước lạnh dội vào đầu:
“Và cả nguy hiểm.”
Thanh âm này đương nhiên là thuộc về Khương Thần. Mà hắn nói xong liền nhận được hơn chục đạo ánh mắt giận dữ nhìn về phía mình. Rõ ràng cảm xúc của đám người kia đang thăng hoa liền bị Khương Thần kéo tụt xuống. Điều đó đã khiến cho bọn họ có chút khó chịu trong lòng.
“Ai nha Khương tiểu tử, ngươi không nói được lời nào dễ nghe sao?”
“Nhưng đó là sự thật.” Khương Thần hừ nhẹ một tiếng: “Có phải không? Hồng lão quái.”
“Lão quái cái đầu ngươi.” Hồng Ngọc Kiều tức giận trợn mắt, hai bên tay áo nhanh chóng được xắn lên, rất có bộ dáng tiểu tức phụ đi đánh ghen.
Nhìn thấy bộ dáng hung hăng của mọi người khi nhìn về phía Khương Thần, Bạch U Cơ không nhịn được mà khẽ che miệng cười. Rõ ràng Khương Thần mặc dù thuận theo ý của mọi người chạy đến đây thế nhưng trong lòng vẫn là không chút tình nguyện. Chính vì vậy dù cho đã đi đến nơi rồi nhưng vẫn không quên dọa nạt một phen.
“Thôi được rồi, Khương sư đệ nói cũng không sai. Chúng ta so với nơi này thì thật nhỏ bé, kì ngộ rõ ràng là có thế nhưng song hành đương nhiên sẽ có nguy hiểm.” Phùng Mạc Phong bất ngờ lên tiếng hóa giải tình thế túng quẫn của mọi người, hắn cười mà nói: “Bên trong hẳn đã có rất nhiều người, chúng ta tiến vào thôi.”
“Đi thôi.”
Mọi người sau một phen xôn xao nhỏ nhỏ thì liền nối đuôi nhau lục tục tiến vào di tích cổ rộng lớn phía trước.