Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Hai năm qua, thực lực của đoàn trưởng Tham Lang mạo hiểm đoàn Võ Anh Tú tinh tiến không hề ít. Từ Nguyên Linh Cảnh sơ kì hiện tại đã chạm tới trung kì. Mà trong thời gian đó, Tham Lang mạo hiểm đoàn cũng nhiều ra hai vị Nguyên Linh Cảnh nữa lần lượt là Phong Thiết Nhân cùng Trạch Thanh.



Phong Thiết Nhân thì không cần nói đến, cách đây hai năm hắn đã chạm một chân vào cánh cửa Nguyên Linh Cảnh. Người còn lại đột phá Nguyên Linh Cảnh ngược lại khiến cho Khương Thần rất bất ngờ đó là Trạch Thanh.



Trạch Thanh chính là trung niên nhân lưng hùm vai gấu đã từng đối chiến với hắn và nhận nhiều thiệt thòi. Người này lần đó Khương Thần cảm nhận được Hỗn Nguyên Chi Khí vẫn còn thiếu hụt rất nhiều mới có thể đột phá. Không nghĩ tới trải qua hai năm vậy mà cũng là Nguyên Linh Cảnh. Xem ra là nhặt được kì ngộ.



“Ngươi thì sao?” Trương Tiểu Hân không nhịn được nhìn về phía Khương Thần, hỏi dò.



Tuy hiện tại thực lực của nàng là Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong, cách biệt so với Khương Thần hai tiểu cảnh giới, thế nhưng nàng biết bản thân mình so với hắn thì còn kém xa. Chính vì thế nàng hiện tại mới muốn hỏi hắn so với Nguyên Linh Cảnh thì thế nào.



“Nếu như vận dụng mấy con bài tẩy thì có thể miễn cưỡng đối chiến cùng Nguyên Linh Cảnh sơ kì.” Khương Thần không chút giấu diếm nói: “Muốn đánh với Nguyên Hồn Cảnh trung kì… rất khó. Trừ khi có thể dẫn dụ hắn vào trong trận pháp.”



“Như vậy cũng không phải là không có cách.” Trương Tiểu Hân vui vẻ nói: “Không phải sao?”



“Ừm. Nhưng trước hết cần triệt tiêu bớt lực lượng của bọn chúng trước.”



Đi lại trên đường phố Thanh Thạch trấn, nhan sắc giá trị của Khương Thần cùng Trương Tiểu Hân rất nhanh hấp dẫn nhiều ánh nhìn. Trên thực tế hấp dẫn ánh nhìn của người xung quanh chính là Trương Tiểu Hân. Tư thái yểu điệu, phong tư trác tuyệt, dáng người lại nóng bỏng như vậy, trong mắt nam nhân nàng quả thật là vưu vật trời sinh.



Không ít mạo hiểm giả nơi đây đều có ánh mắt tham lam liếc nhìn thân hình đẫy đà của Trương Tiểu Hân, thế nhưng sau khi trông thấy Khương Thần bên cạnh, ai nấy đều không tự chủ được di dời ánh mắt đi chỗ khác.



Từ y phục cùng thần sắc của Khương Thần, bọn họ mặc định đối phương là đám thiếu gia từ nơi khác chạy đến. Phần lớn mạo hiểm giả là tán tu cho nên bọn hắn rất kiêng dè những người có thế lực chống lưng, đặc biệt là mấy công tử thiếu gia ăn chơi không có việc gì làm chạy đến đây lịch lãm.



“Chúng ta trước tiên tìm một chỗ ở sau đó ta sẽ đi do thám thực lực của Tham Lang mạo hiểm đoàn ở đây.”



“Được!”



Hai người rất nhanh tìm thấy một nhà trọ lớn bên đường. Sau khi tiến vào, Khương Thần lập tức cảm nhận được các loại ánh mắt hâm mộ ghen ghét từ bốn phía đổ về. Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc đầu, khuôn mặt cũng không hiện ra quá nhiều cảm xúc.



“Quan…ồ…vị thiếu gia này, không biết ngươi dùng cơm hay ở trọ?”



“Cho ta một gian phòng đi.” Khương Thần không mặn không nhạt đáp.



“Có ngay.” Tên tiểu nhị là một nam tử trẻ tuổi vóc dáng nhỏ nhắn như thiếu niên. Hắn sau khi nghe Khương Thần chỉ thuê có một phòng, ánh mắt lập tức như có thâm ý nhìn Khương Thần, khóe miêng vểnh lên ý cười.



“Thiếu gia, chúc ngươi một đêm thư sướng a.” Tên tiểu nhị này sau khi đảo qua Trương Tiểu Hân phía sau, lập tức hướng tới Khương Thần âm thầm giơ ra ngón cái.



Hắn vừa mới làm ra hành động này xong liền lập tức cảm nhận thấy một luồng hơi lạnh phủ xuống. Ngẩng đầu lên, tên tiểu nhị trẻ tuổi này nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng tràn đấy sát khí của Trương Tiểu Hân đang nhìn mình. Đầu không tự chủ cúi xuống, cái cổ cũng rụt lại, tên tiểu nhị trẻ tuổi không nói không rằng khom mình chạy vào hậu đường.



“Hừ, nam nhân các ngươi kẻ nào cũng như nhau.” Trương Tiểu Hân khẽ lườm Khương Thần, thanh âm lạnh lùng vang lên.



“Ha…Không nên đánh đồng bọn họ với ta.” Khương Thần nhún vai, cười nhạt đáp.







Sau khi sắp xếp chỗ ở cho Trương Tiểu Hân, Khương Thần liền một thân một mình đi thu thập tin tình báo về Tham Lang mạo hiểm đoàn ở Thanh Thạch trấn.



Tuy Trương Tiểu Hân có tốc độ nhanh, am hiểu về ám sát thế nhưng Khương Thần lại có tinh thần lực mạnh mẽ. So về khả năng do thám, tinh thần lực mạnh mẽ vẫn hữu dụng hơn nhiều. Chính vì thế Khương Thần mới đảm đương loại công việc này.



Thông qua tìm hiểu, Khương Thần biết được Tham Lang mạo hiểm đoàn tại Thanh Thạch trấn này có mở một khu trang viên vô cùng rộng lớn gọi là Thiên Lang Thảo Viên. Trang viên nằm trên một khu đất lớn với mặt tiền trải dài trên đường phố trục chính của trấn. Nơi này có mở rất nhiều khách điếm, quán cơm, cửa hàng cũng như phòng đấu giá phục vụ nguyên giả từ tứ xứ tới đây.



Bên ngoài mặc dù khoác chiếc áo là một khu tiểu thương mại nhưng bên trong lại tổ chức kĩ viện, sòng bạc, các loại hình cá cược, bảo kê cũng như đánh cướp thậm chí là cả đánh thuê.



Lúc này trời vừa chập tối, Khương Thần dựa theo ánh đèn lờ mờ nhảy lên tường bao xung quanh trang viên. Tường bao này cũng không tính là cao lớn, mà người canh gác cũng không chặt chẽ. Có lẽ đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn này nghĩ rằng ở nơi này không có ai dám đụng đến bọn hắn cho nên công tác an ninh cũng chểnh mảng vô cùng. Chính vì thế cho nên Khương Thần đột nhập cũng rất dễ.



Khương Thần không tốn nhiều công sức liền có thể trèo qua tường bao đột nhập vào bên trong trang viên của Thiên Lang Thảo Viên. Trời chưa tối hẳn thế nhưng trang viên này đã bao phủ bởi đèn đuốc sáng như ban ngày. Như thế này nếu kẻ đột nhập di chuyển không khéo thì cũng rất dễ bị phát hiện.



Có lẽ đây cũng là lý do mà công tác an ninh nơi này lỏng lẻo như vậy. Quanh quanh chỉ có vài tên Nguyên Khí Cảnh gác cổng cùng những đội nhóm Nguyên Khí Cảnh năm người đi tuần. Hoàn toàn không xuất hiện bóng dáng của Nguyên Hồn Cảnh.



Khương Thần ẩn nấp sau một hòn non bộ to lớn, sau khi chờ cho đám người đi tuần bước qua, hắn lập tức nhón chân một cái, toàn thân lấp lóe một luồng lục quang, thân thể đã vô thanh vô tức nhảy lên nóc nhà, bay bổng hệt như một chiếc lá rụng. Vừa mới đáp xuống nóc một tòa đình viện nhỏ, hắn như hóa thành một luồng tia chớp trắng men theo đó mà di chuyển, càng di chuyển càng nhảy lên cao cho đến khi trèo lên đến tòa đình viện cao nhất Thiên Lang Thảo Viên.



Có một kiểu y phục chuyên môn dành cho “trộm” đi đêm gọi là Dạ Hành Y, chẳng những bó sát thuận lợi cho hành động, hơn nữa đen kịt như mực, sau khi mặc vào có thể khiến cho người ta hợp với một thể với bóng đêm. Bộ y phục bó sát của Trương Tiểu Hân đang mặc cũng có thể gọi là Dạ Hành Y.



Loại y phục này rất phổ biến cho những ai muốn đột nhập, ám sát…mà đi đêm mặc bạch y chói mắt thì hoặc là đầu óc người kia có vấn đề hoặc là hắn có lòng tin và ngạo khí cực mạnh. Khương Thần lúc này di chuyển trong đêm mà toàn thân lại mang bạch y như tuyết thế nhưng hiển nhiên hắn không phải loại người thứ nhất.



Vừa di chuyển Khương Thần vừa không ngừng đem tinh thần lực dò xét mọi ngóc ngách Thiên Lang Thảo Viên, nhớ kĩ từng vị trí lầu các cũng như phương hướng di chuyển, vị trí nào nhiều người đi qua, vị trí nào khuất tầm nhìn, tất cả đều được hắn vẽ thành một bản đồ ở trong đầu. Không chỉ vậy, mỗi nơi hắn dừng lại thì đều có phù lục hoặc một khỏa yêu đan được giấu một cách cẩn thận.



Khương Thần vận bước như bay, dưới màn trời tối đen mang theo từng luồng bạch ảnh lóe lên. Nhẹ nhàng nhảy qua nhảy lại giữa các tòa đình viện, thân ảnh hắn sau đó rơi lên nóc một tòa lầu các khang trang rộng rãi.



Khương Thần thấp người đi xuống, sau khi đi tới trung tâm của gian phòng kia liền nhẹ nhàng ngồi xuống, tinh thần lực cũng chậm chậm tỏa ra quét qua xung quanh.



“Ồ…tên kia vậy mà lại là quản sự của nơi này.”



Trong gian phòng phía dưới, Khương Thần cảm nhận được từng luồng khí tức rất mạnh mẽ. Nơi đó có tối thiểu bốn năm tên Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong, còn dưới Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong cũng có vài người. Thế nhưng tất cả đều hướng về một tên nam tử trẻ tuổi bộ dáng như tôn người kia làm đầu lĩnh.



Những Nguyên Hồn Cảnh ở đây Khương Thần đều không nhận ra ai quen thuộc, thế nhưng nam tử được coi là đầu lĩnh kia thì hắn có đôi lần chạm mặt. Người nọ chính là Phong Ưng, con trai của Phong Thiết Nhân – một trong ba Nguyên Linh Cảnh của Tham Lang mạo hiểm đoàn. Có lẽ vì Phong Thiết Nhân uy danh to lớn cho nên con trai hắn mới được bổ nhiệm làm quản sự của Thiên Lang Thảo Viên.



“Các vị, theo báo cáo gửi về thì hôm nay có hai đoàn mạo hiểm giả tiến vào Vân Đoan sơn mạch. Thế nhưng bọn hắn chưa nộp qua phí bảo kê cho chúng ta.” Thanh âm âm nhu quen thuộc của Phong Ưng vang lên trong căn phòng.



“Hừ, hẳn là đám người đó mới tới vùng sơn mạch này lần đầu, còn chưa nghe qua Tham Lang mạo hiểm đoàn chúng ta.” Một đạo thanh âm âm trầm phát ra từ một trung niên nhân mặt sẹo: “Giết đi là được.”



“Ngươi hung hăng quá rồi. Thời gian qua chúng ta giết đã không ít mạo hiểm giả, cần tiết chế lại.” Một người khác khẽ hừ lạnh nói: “Đoàn trưởng nói rồi…chỉ cần đem bọn hắn dạy dỗ là được.”



“Một đám mạo hiểm giả tầm thường mà thôi, cùng lắm là làm giả thành bị yêu thú giết chết. Hàng năm số mạo hiểm giả chết vì yêu thú trong sơn mạch cũng không ít hơn số lượng do chúng ta giết chết.” Người đưa ra chủ ý chém giết cười nhạt nói.



“Ha ha, loại chuyện này cũng không thể dùng chém giết để giải quyết được.” Phong Ưng ngả người ra ghế cười lớn nói: “Hai hôm trước cha ta có truyền lại rằng thời gian này chúng ta tiết chế lại một chút. Người của vương triều đã bắt đầu vươn tay tới nơi này.”



“Hừ, vương triều làm sao lại để ý tới? Nơi đây cũng không có tiềm năng phát triển a.”



“Đúng vậy, thế nhưng bọn hắn không cho phép có bất kì thế lực nào làm bá chủ Vân Đoan sơn mạch này.” Một vị trung niên nhân cầm quạt xếp cười nói.



“Đúng như Phó thúc nói, vương triều nhất định không để cho Tham Lang mạo hiểm đoàn chúng ta bành trướng thế lực.” Phong Ưng gật đầu đáp: “Hơn nữa cha ta có nói rằng chúng ta lần trước cướp đoạt một đội nhân mã, nghe đâu có đồ vật của vương triều.”



“Hừ, người vương triều sao? Nếu như không phải cường giả chạy tới, Tham Lang mạo hiểm đoàn ta sẽ cho bọn hắn có đi mà không có về.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK